Trịnh Hồng Vũ biết, mình đang làm một chuyện khiến người ta khinh thường.
Chen chân vào gia đình người khác, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Nhưng người đẹp trong ngực, anh ta không thể chống lại du͙© vọиɠ của chính mình.
Đã không thể chống cự, lại càng lún sâu vào đầm lầy du͙© vọиɠ này.
Một đôi môi cứ thế dựa lại gần, hôn hồi lâu.
Hôn đến khi qυầи ɭóŧ Bạch Ngưng ướt đẫm.
Cuối cùng người đàn ông không kìm nén được, đặt bàn tay to lên bộ ngực đầy đặn của cô.
Thế nhưng, động tác này, lại như đã tiêu hao toàn bộ dũng khí của anh ta.
Bàn tay đặt lên một bên ngực đầy đặn, sau đó không có động tác nào nữa.
Bạch Ngưng mất kiên nhẫn, khẽ giật giật cơ thể.
Trịnh Hồng Vũ giống như con thỏ bị kinh hãi, lập tức rút tay và môi về.
Bạch Ngưng nhìn người đàn ông, ánh mắt khẽ lóe sáng.
Là cô đã đánh giá anh ta quá cao.
Xét cho cùng, vẫn là một người đàn ông nhát gan.
Có sắc tâm như không dám làm.
Không thú vị.
Bạch Ngưng nói lời khách sáo: “Hình như tôi không cẩn thận ngủ quên mất, cảm ơn anh đã ở cùng tôi lâu như vậy, thời gian đã khuya, tôi đi về trước đây.”
Nói xong, Bạch Ngưng không chút lưu luyến đẩy cửa xe rời đi.
“Bạch Ngưng…” Người đàn ông gọi một tiếng, lại không biết dùng lý do gì để giữ người lại.
Cuối cùng, anh ta chỉ có thể nặn ra một câu: “Lần sau những lúc không vui, em đừng uống rượu, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh, anh đều sẽ đến bên em.”
Bạch Ngưng cười cảm kích, sau đó vẫy tay chào tạm biệt với người đàn ông.
Cô tiến vào cửa nhà, vừa đóng cửa đã luồn tay vào dưới váy, cởϊ qυầи lót ướt dính ra.
Dịch da^ʍ trong suốt bị kéo thành sợi chỉ bạc dính vào má đùi trong non mượt, sau đó chảy dọc xuống dưới.
Bạch Ngưng để chân trần đi đến phòng tắm, bật vòi hoa sen, mặc nguyên bộ váy trên người, để nước lạnh xối ướt toàn thân.
Nhưng nước lạnh vẫn không thể dập tắt ngọn lửa du͙© vọиɠ mãnh liệt trong lòng cô.
Cảm giác trống rỗng này như dòi trong xương, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại càng gặm nhấm hăng say.
Bạch Ngưng nhíu mày suy nghĩ một lát, cuối cùng cởi bộ đồ ướt dính người người xuống, cả người trần trụi, không manh áo che thân.
Sau đó cô tách hai chân ra.
Dòng nước phun ra từ vòi hoa sen, tưới lên da thịt, lực đạo rất nhỏ, sẽ không khiến người ta sinh ra cảm giác không khỏe.
Nhưng nếu nó tưới vào hoa tâm mẫn cảm, sẽ mang đến kɧoáı ©ảʍ nɧu͙© ɖu͙© ngập đầu.
Bạch Ngưng cắn răng, để mặc vô số dòng nước đánh sâu vào hạt châu lấp ló dưới hai cánh hoa mềm, vẻ mặt vừa như vui thích lại tựa như thống khổ.
Thật sự không nhịn được, cô giải phóng cho chính mình, ngẩng đầu ưỡn ngực há miệng phát ra những tiếng rêи ɾỉ ái muội nhỏ vụn.
Trong phòng tắm giam cầm, cô như bị chia làm hai người.
Một người bình tĩnh lý trí, mặt mày vô cảm nhìn người còn lại trầm luân trong kɧoáı ©ảʍ xá© ŧᏂịŧ, không khác gì một da^ʍ phụ không được thỏa mãn du͙© vọиɠ, dùng vòi hoa sen tự an ủi chính mình.
Bạch Ngưng kiễng mũi chân, cơ eo cơ đùi đều căng ra, nức nở một tiếng, đạt tới cao trào.
Vòi hoa sen trượt khỏi lòng bàn tay, rơi trên nền gạch men sứ màu xám bạc, nước bắn lên thành kính mờ tạo thành những vệt nước bất quy tắc.
Hình dáng kia, giống như một đóa hoa ăn thịt người đang giương nanh múa vuốt nhào về phía cô.
…………