Trần Trình như một con chó lớn đã khát vọng có một bà xã xinh đẹp đã lâu, chóp mũi hắn khẽ cọ lên mũi Ngôn Úc, giọng hắn khàn khàn mang theo mùi thuốc lá, nói: “Không được.”
Nói xong, hắn liền hôn lên đôi môi ướŧ áŧ của cậu, nhưng cậu chẳng cần người xấu như hắn hôn đâu.
Đôi tay cậu bị trói lại bởi một sợi dây xích màu đen, sợi dây xích này đã được hắn làm thêm một lớp bảo hộ mềm mại để đề phòng bé streamer giãy giụa mạnh rồi bị trầy da.
Nước mắt cậu chảy ra ướt nhẹp cả miếng bịt mắt, đôi môi nhỏ của Ngôn Úc hé mở mà thở dồn dập.
Trong đầu cậu bây giờ chỉ còn hình ảnh bướm nhỏ bị cây dươиɠ ѵậŧ to lớn kia đâm vào, “Không….”
“Tại sao lại không hả bé cưng?”
Làn da Trần Trình nóng bỏng, nhưng hắn vẫn cẩn thận mà ôm lấy cậu, làn da cậu vốn hơi lành lạnh, nay kề sát da thịt hắn khiến hắn cảm giác mình không muốn rời đi cậu.
Đây là giao dịch đáng giá nhất mà hắn đã làm được. Lúc nhìn thấy Ngôn Úc ngoan ngoãn ngồi ở khách sạn chờ hắn, Trần Trình chỉ hận không thể vọt đến cᏂị©Ꮒ chết cậu ngay lập tức.
Dươиɠ ѵậŧ dữ tợn điên cuồng đâm chọc bướm nhỏ, thân gậy tím đen đâm vào bướm nhỏ phấn nộn trắng xinh của cậu khiến cho hai bên như đang đối lập nhau.
Mái tóc đen của Ngôn Úc bay bay theo tiết tấu đâm chọc của hắn, cả người trắng nõn của cậu đã bị thân hình to lớn của hắn bao trùm, như một con chó to có tính chiếm dục vô cùng lớn đang mạnh bạo mà chiếm lấy bà xã của mình ---
Để không một kẻ nào có thể nhìn thấy!
Đầu ngón tay trắng nõn của cậu gắng sức mà giãy giụa, nhưng dây xích trên tay cậu vẫn không chút sứt mẻ. Ngược lại, cổ tay cậu lại đỏ ửng lên, nước mắt lại bắt đầu chảy ra từ khóe mắt dài.
“Ư ư…. Buông… ưm…. Buông tôi ra…. Đồ lừa đảo, đồ… lừa đảo…. a…”
Trần Trình mυ'ŧ cánh môi cậu, khàn khàn nói: “Ừ, tôi là kẻ lừa đảo đấy.”
Trước mắt Ngôn Úc là một mảnh đen sì, dù cậu có mở to mắt lên cũng không làm gì được, chỉ có thể nỉ non khóc lóc: “Ư, ưm…. Vậy…. vậy anh tha tôi đi có được không…. Xin anh đấy…. hức…”
Hai chân trên giường không nhịn được mà căng lên , cổ chân mảnh khảnh cùng ngón chân xinh đẹp của cậu như được Chúa cần thận mà tạo lên.
Không một ai có thể chống lại sự cuốn hút của bé streamer nhỏ nhắn này.
Trần Trình nghe cậu nói vậy, bên dưới lại càng dùng sức mà đâm chọc, dươиɠ ѵậŧ thô dài mỗi lần đều rút ra gần hết rồi lại đâm vào lút cán khiến Ngôn Úc không kìm được mà run lên.
Nước da^ʍ cứ theo nhịp đâm rút mà trào ra ngoài.
“Đừng mà.”
L*иg ngực Trần Trình chấn động kịch liệt, hắn phải cố gắng lắm mới giữ được cậu: “Bé cưng, không phải em đang rất thiếu tiền sao? Sao em lại đòi từ bỏ chứ, giao dịch này của chúng ta là đôi bên đều có lợi mà.”
Đầu óc Ngôn Úc ngơ ra một lúc, vẫn thấy sai sai chỗ nào đó: “Sao lại thế…. Ưm a…. a…. anh chậm một chút…. Ha….”
Càng nghĩ càng thấy lạ.
Ngôn Úc giơ đôi tay lên muốn đẩy người đàn ông trên người mình ra, thế nhưng khi cậu đưa tay lên mới nhận ra tay mình vẫn đang bị trói.
Cái bướm mềm mại bị dươиɠ ѵậŧ đâm đến đỏ au, qυყ đầυ của hắn như một con chó hoang, chỉ một lòng muốn đâm sâu vào tử ©υиɠ kiều nộn của bà xã mình.
Nếu không phải Trần Trình đang ôm lấy Ngôn Úc, cậu đã không chịu được mà bị hắn đâm bay ra ngoài.
Tại sao tên nào cũng hung hăng như vậy chứ.
Thật sự không hiểu sao mình lại có nhiều mị lực như vậy luôn, bé streamer vô thố nghĩ thầm.
Thế nhưng, cho dù là con chó có lý trí bình tĩnh đến đâu, thì khi gặp được bà xã mình là cũng sẽ hung hăng đâm cậu cho đến khi cậu phát khóc lên mới thôi.
Bọn họ chỉ mong cả người bé cưng đều có mùi của mình, đây chính là bản năng của bọn hắn.
Cả người Trần Trình toát đầy mồ hôi, quanh người hắn đều là mùi hương ngọt ngào của Ngôn Úc khiến hắn không kiềm chế được mà đẩy mạnh hông, côn ŧᏂịŧ nhanh chóng đâm vào rút ra bướm nhỏ của cậu.
Ngôn Úc khóc nức nở, nước mắt rơi từng hạt từng hạt một. Có giọt rơi xuống giường, có giọt lại còn vương trên má đã bị Trần Trình lè lưỡi liềm đi.
“Sao cái gì mà sao?” Hắn nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của bé streamer xinh đẹp, “Tôi được hưởng thân thể của em, em lại có một khoản tiền gấp 3, thế không là hai bên đều có lợi thì là gì?”
Nhưng bé streamer nho nhỏ không biết rằng đây là một cái bẫy, chỉ đành thuận theo nhịp dập của người đàn ông này.
Thì ra là vậy, nhỉ?
“Ưm… không, nhanh quá… ư…. A… bị cᏂị©Ꮒ chết mất.” Người trong lòng vô thức rêи ɾỉ ra những câu từ dâʍ đãиɠ khiến người đàn ông xấu xa càng thêm kích động.
Cổ tử ©υиɠ cậu bị hắn chọc ra một lỗ nhỏ, hơi hơi hé mở chờ đợi vị khách nào đó đến thăm. Khi đó, nó sẽ được ăn những chất lỏng màu trắng đυ.c tuyệt vời, tuy vừa căng vừa trướng, nhưng những thứ vị khách kia mang lại còn tuyệt vời hơn rất nhiều so với sự căng trướng ấy.
Đầu ngón tay của Ngôn Úc khẽ cuộn lên, cậu có dự cảm một cái gì đó sắp đến.
“Ưm….!” Thân thể cậu bỗng nhiên căng chặt, sâu trong huyệt bị Trần Trình đâm vào truyền đến cảm giác hơi đau nhức. Dường như hắn đã đâm đến nơi sâu nhất của bã xã xinh đẹp rồi.
----- Tử ©υиɠ kiều nộn đã bị hắn đâm mở ra.
“Ư ư ư…. Hức, đồ xấu xa… a… từ bỏ…. a…” Ngôn Úc khóc lóc làm mắt cậu đỏ lên.
Da thịt toàn thân bị Trần Trình ôm lấy bỗng hồng lên một tầng dâʍ ɖu͙©. Cơ bắp cứng rắn cuồn cuộn kia đè lên người làm cậu thấy không thoải mái, chỉ nghe hắn nói: “Tại sao lại không cần? Em muốn mà.”
Trước mắt Ngôn Úc vẫn là một mảnh đen nhánh, khuôn mặt trắng trẻo đã bị dây lưng đen đen che đi một nửa. Cậu lắc lắc đầu, nước mắt lại tuôn rơi: “A…. người xấu…. kẻ lừa đảo…. đồ khốn….”
Rõ ràng Ngôn Úc đang mắng chửi người khác, nhưng thanh âm mềm mại của cậu làm người ta thấy cậu chỉ đang làm nũng.
Những câu chửi này đều là do Thịnh Cẩm dạy cho cậu, thế nhưng cậu lại không biết, hắn ta cũng muốn trêu chọc bé cưng như cậu mà dạy cậu lung tung, cái từ “đồ khốn” chỉ khiến những kẻ như hắn ta càng hưng phấn mà thôi.
[TG1]