Ngữ điệu đáng thương trong lời nói càng khiến Trần Trình muốn bắt nạt cậu hơn.
Hắn dùng những ngón tay hơi thô ráp, xoa nắn da thịt mềm mại của Ngôn Úc: “Không phải, tôi chỉ là làm trái với lời hứa thôi.”
Bụng nhỏ của tiểu mỹ nhân bị hắn xoa đến co rút lại: “Tên lừa đảo…… Sao anh có thể xấu xa như vậy chứ……” So với Thịnh Cẩm còn muốn xấu xa hơn gấp trăm lần.
Sự xuất hiện của Trần Trình hoàn toàn giúp Ngôn Úc hiểu rõ hơn về trình độ dễ lừa của bản thân.
“Ưm……”
Miệng Ngôn Úc bị tên lừa đảo cúi đầu lấp kín. Đối phương mυ'ŧ mυ'ŧ đôi môi mềm mại của cậu, cạy mở hàm răng, thèm thuồng uống nước bọt của cậu giống như Thịnh Cẩm.
Tiếng nước nhão nhão dính nhớp giữa ở hai người nghe có vẻ khá lớn. Lỗ tai Ngôn Úc ửng hồng. Cơ thể vì được Thịnh Cẩm và Phong Mặc Từ thay phiên dạy dỗ nên đã sớm trở nên cực kỳ mẫn cảm.
Hoa huyệt dường như có thể phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ với bất kỳ ai.
Đầu ngón tay hồng hào của tiểu mỹ nhân cuộn tròn, cố gắng vùng vẫy khỏi dây xích, nhưng trừ bỏ gây ra tiếng vang ‘lạch cạch’, khiến người đàn ông càng cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thì chẳng còn bất cứ tác dụng gì.
Đôi mắt dưới miếng vải đen xuất hiện sương mù, miệng bị người đàn ông ăn phát ra tiếng tắc tắc dâʍ đãиɠ.
Hơi thở của hai người giao thoa, một kẻ dồn dập, một kẻ mềm mại.
“Đây là cái không cần của em sao?” Trần Trình buông tha cho đôi môi Ngôn Úc.
Khoang miệng hắn ngào ngạt hương thơm của vợ, mọi thứ nước trên người tiểu mỹ nhân đều ngọt lịm tim.
Đây là điều duy nhất nhóm chó thối có thể cùng nhau nhất trí.
Cơ thể Ngôn Úc đỏ bừng, khẽ khép hai chân lại, cậu sợ người đàn ông sẽ nhìn thấy cửa huyệt phía dưới đang tràn ra dâʍ ɖị©ɧ.
Rất, rất mất mặt……
Đều tại Thịnh Cẩm hết.
Không chấp nhận việc mình bởi vì quá da^ʍ mà chảy nước, cô vợ xinh đẹp vừa nhút nhát lại xấu tính đã lặng lẽ đẩy chuyện này lên người con chó thối kia.
Động tác tương đương với việc bịt tai trộm chuông ấy, Trần Trình đâu có khả năng không phát hiện: “Chảy nước rồi à?”
Hắn hỏi, vẻ nghiền ngẫm.
Ngôn Úc xoắn đôi chân thon dài của mình lại, vẻ mặt ngượng ngùng không dám trả lời.
Cậu bây giờ thật sự rất giống một chú chim hoàng yến đang đợi chủ nhân về nhà.
Vừa xinh đẹp vừa mềm mại, dù bị chủ nhân hôn môi, ăn nước miếng đến nhũn cả người, cậu cũng sẽ không từ chối, chỉ biết nhẹ nhàng than vãn, như thể muốn người ta dùng sức với cậu hơn.
Trần Trình là dựa vào đầu óc, từ con đường trồng trọt bước tới vị trí ông lớn trong giới thương nghiệp như hiện nay, lòng bàn tay vẫn còn lưu lại dấu vết trai sạn hồi làm nông.
Mới chạm nhẹ một chút thôi, làn da mềm mại ấm áp của người dưới thân đã xuất hiện dấu vết.
Tê dại, cũng rất ngứa.
Tính Ngôn Úc luôn yếu đuối, chỉ cần đối phương hơi cứng rắn thì cậu sẽ không dám phản kháng, chỉ biết nằm khóc hu hu trong ngực người ta, ngay cả câu “đừng mà” cũng chẳng dám thốt ra.
Dâʍ ɖị©ɧ lấp lánh dưới háng, thấm ướt nhẹp âʍ ɦộ hồng hào.
“Muốn không?”
Dươиɠ ѵậŧ Trần Trình cực kỳ thô to, nhìn trông dữ đến đáng sợ. Nếu tiểu mỹ nhân không bịt mắt có lẽ đã sớm bị dọa khóc.
Ngôn Úc nức nở lắc đầu, cậu không biết nên nói gì, nhưng Trần Trình cũng chẳng cho cậu cơ hội đó.
Đầu khấc chọc ở trên cửa huyệt, nóng đến nỗi làm tiểu mỹ nhân mẫn cảm phát ra tiếng rêи ɾỉ, vừa mềm mại, lại ngọt ngào.
“Ưm a…… Không, tránh ra……”
Ngôn Úc khóc nấc lên, hai chân trắng nõn bới móc ga trải giường, nhìn dâʍ ɖu͙© và quyến rũ muốn chết.
Thân cán từng tấc, từng tấc một khai khẩn âʍ đa͙σ chật hẹp. Dường như mỗi một lần nó tiến vào, hoa huyệt đều sẽ ít nhiều trào ra dâʍ ŧᏂủy̠:
“Vì sao phải tránh ra?” Giọng hắn khàn đặc đến khó có thể giải thích.
Mắt thường có thể trông thấy rõ chuyển động tiến vào của cây dươиɠ ѵậŧ kia trên bụng nhỏ của Ngôn Úc. Thịt huyệt bên trong cũng bị nóng đến se lại.
Sự lựa chọn mà cậu nhắc tới khi bước vào khách sạn, dường như lại hiện lên trước mắt tiểu mỹ nhân ngốc nghếch yếu ớt một lần nữa.
Nếu có thể chọn lại, cậu tuyệt đối sẽ buông bỏ tất cả để trở về với Thịnh Cẩm.
Tiếc là đã quá muộn.
Tiểu mỹ nhân mỏng manh bị gã đàn ông biếи ŧɦái đâm rất sâu, giống như sắp bị thọc xuyên qua: “Hu hu hu…… Xấu xa, nóng, nóng quá……”
Đôi tay mỹ nhân chịu sự giam hãm, xung quanh là bóng tối, chỉ có mình cậu là màu trắng duy nhất.
Dươиɠ ѵậŧ tiến vào huyệt nhỏ mềm mại nhiều nước, thịt da^ʍ hồng nhạt lại một lần nữa lạc giữa cơn cuồng hoan.
Sự tỉnh táo của cô vợ xinh đẹp bị du͙© vọиɠ mãnh liệt ăn mòn: “Ưm ~ nhanh, nhanh quá, ha a ~ chậm, chậm chút được không……”
Nhưng làm sao một con chó lớn đã mưu tính từ lâu, lại có thể buông tha cho cô vợ mà bản thân vất vả mới kiếm được?
Hắn chỉ càng dùng thêm sức, muốn đâm ra nhiều dâʍ ɖị©ɧ ngọt ngào của cô vợ bé bỏng hơn.