Ngôn Úc mím mím đôi môi đỏ hồng, bên trên hình như vẫn còn lưu lại cảm giác bị đàn ông ngậm mυ'ŧ. Tiểu mỹ nhân xấu hổ đến mức phải lấy tay cuộn cuộn mái tóc xinh xắn.
Cậu run rẩy, vươn tay mở cửa phòng ra.
Dựa theo ước định trước đó, vừa bước vào cửa, Ngôn Úc liền thấy một dải lụa đen dùng để che mắt.
Người thuê không muốn cậu nhìn thấy mặt hắn, bọn họ cũng đồng ý sẽ không làm những việc đi quá giới hạn.
—— mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tiểu mỹ nhân tự cổ vũ cho mình, đôi chân dài sau lớp quần thể thao bó sát run run, đây là đồ đôi với Thịnh Cẩm.
Chờ đến khi Trần Trình mở cửa phòng khách sạn, liền trông thấy một thiếu niên trên người quấn lụa đen đang ngồi ở giường. Nghe được tiếng động, cậu bất an quay đầu nhìn về phía hắn.
Đó dường như là nét chấm phá màu trắng duy nhất trong bóng tối tĩnh mịch, xinh đẹp đến khó tin.
Hắn vòng ra sau lưng thiếu niên. Dù Ngôn Úc có mặc kín đến mức không lọt gió như thế nào, cũng chẳng thể giấu nổi đường nét đặc thù trên gương mặt cậu.
Thậm chí, rất nhiều người qua đường còn định tiến đến lên hỏi cách liên lạc với cậu, tuy rằng, đều bị vị tiên sinh biếи ŧɦái bám đuôi kia chặn lại.
“Chào, chào anh……” Với ngữ điệu run rẩy, Ngôn Úc nỗ lực hướng về phía cửa giới thiệu bản thân: “Tôi là Ngôn Úc.”
Trần Trình chậm rãi bước tới trước mặt cậu: “Ừ. Anh biết.”
Giọng nói khàn đến kỳ lạ, Ngôn Úc khẽ nhíu mày, vị tiên sinh đối diện làm sao vậy?
Trong lòng cậu có chút lo lắng.
Khách sạn này nhìn bề ngoài thì rất bình thường, nhưng nếu khách hàng có yêu cầu đặc thù chịu chi tiền, họ cũng sẽ ngầm thực hiện một số chiêu trò nhỏ.
Ví dụ như trong căn phòng hiện tại, hai bên giường lớn đều có dây xích kéo dài dọc theo mạn sườn.
Ở thời điểm không có ánh mắt của Ngôn Úc, Trần Trình liền lộ rõ bản tính. Hắn là thương nhân, nếu nhìn trúng rồi đầu tư vào ai, hắn nhất định sẽ vắt kiệt tất cả giá trị của kẻ đó.
Nhưng Ngôn Úc là một ngoại lệ.
“Ưm……” Đôi mắt Ngôn Úc ửng đỏ, trào ra nước mắt vì bị người đàn ông đột nhiên bế thốc.
Cậu nắm chặt lấy quần áo người này, run bần bật, yếu ớt cất tiếng hỏi: “Tiên sinh, anh, anh đang làm gì vậy?”
Trần Trình vẫn giữ im lặng, hắn đẩy tiểu mỹ nhân đang run rẩy ngã xuống giường lớn.
Quần áo tiểu mỹ nhân lập tức xộc xệch, làn da trắng như tuyết lộ ra từ chiếc áo hoodie rộng thùng thình.
“Cạnh” một tiếng, cả người Ngôn Úc liền cứng đờ. Hai cổ tay trắng nõn của cậu bị người đàn ông xích lại ở trên giường, dây xích không quá dài cũng không quá ngắn, chỉ dư cho cậu một chút không gian hoạt động.
“Anh…… Tiên, tiên sinh?” Giọng cậu mang theo tiếng nức nở.
Trần Trình hài lòng nhìn tác phẩm của mình.
Người thiếu niên trước mắt có làn da trắng nõn, nằm ở trên giường lớn màu đen, tay bị xích sắt trói chặt.
“Chuyện gì vậy?”
Trần Trình cởi chiếc áo sơ mi đắt tiền ra, tùy ý ném xuống nền nhà: “Anh vẫn sẽ đưa cho em số tiền như cũ, không thiếu một phân, cộng thêm một trăm vạn nữa để làm giao dịch với em, được không, bé xinh?”
Chân Ngôn Úc xoắn ở trên ga giường, cơ thể gầy yếu run rẩy, dáng vẻ tràn ngập sợ hãi.
Cậu lắc đầu, lệ nóng rơi lã chã, mắt bởi vì bị che mất nên không biết nhìn về đâu: “Không cần, anh thả tôi ra có được không……?”
Đến cuối cùng, tiểu mỹ nhân vẫn bị thứ xiềng xích mà cậu sợ nhất khóa lại. Tiếng khóc yếu ớt cất lên, âm thanh nghe giống như con người của cậu vậy, mềm mại, ngọt ngào, hấp dẫn.
Trần Trình ngoài mặt giả vờ thờ ơ, nhưng đâu ai biết tim hắn lúc này đập rộn ràng tới mức nào.
Đối tượng mà mình ngày đêm mong nhớ nằm ở trước mặt mình, cầu xin mình thả cậu ra, nhưng sao có thể như vậy được chứ?
Rất nhanh, sàn nhà đã rải đầy quần áo của Ngôn Úc.
Tiểu mỹ nhân khóc đến mức đuôi mắt ửng hồng. Cậu hối hận, sao cậu lại ngốc đến mức đó chứ, chỉ chạy trốn thôi cũng bị người ta lừa mất.
Làn da mềm mại run lên mỗi khi đầu ngón tay hơi lạnh xẹt qua. Mắt cá chân mảnh mai trắng nõn ngây ngô cọ ở trên ga trải giường, muốn cố gắng giãy giụa lần cuối.
“Vì sao phải sợ? Anh sẽ không làm tổn thương em.”
Đáy mắt Trần Trình chứa đầy sự si mê, cơ thể Ngôn Úc quá mẫn cảm, trời sinh là cực phẩm mỹ nhân, rõ ràng hắn mới là người đầu tiên coi trọng cậu, nhưng lại bị một vài tên ngu xuẩn khác hưởng thụ trước.
Chỉ cần nghĩ tới điều này, Trần Trình liền hận không thể quay trở về quá khứ, dùng tất cả thủ đoạn để kéo Ngôn Úc vào trong lòng mình một lần nữa.
“Tôi, chẳng phải chúng ta đã đồng ý sẽ không làm những chuyện kia sao?” Chóp mũi Ngôn Úc đỏ lên vì khóc: “Anh lừa tôi?”