Xuyên Thành Em Trai Ích Kỷ Của Nữ Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 49

Tính cách sảng khoái: Chẳng cần lý do gì đã mời ăn cơm, còn hỏi anh thích thứ gì, không giống thím Ngô kia.

Thím Ngô không hiểu ra sao, lại cảm thấy ánh mắt Lục Tần đang lướt qua người mình, hơi nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”

Trong lòng Lục Tần thầm nói: Hy vọng thím giới thiệu cho cháu thêm mấy đối tượng xem mặt.

Nhưng ngoài miệng lại thốt lên: “Không có việc gì, thím ơi, cháu đi về trước.”

Nhưng mà trước khi Lục Tần rời đi, anh sờ đến chiến lợi phẩm trong ngực, lại quay sang nhìn ‘người hiền lành’ thím Ngô, không quên bổ sung một câu: “Thím, nếu không xuất hiện sai lầm gì lớn, chắc chắn công tác của anh Cương Tử không có vấn đề gì.”

Cương Tử chính là con trai của thím Ngô.

Lục Tần đã được chị gái mở lời, vừa rồi lại không quên thu thập tin tức gì đó từ phía cô bạn Chu Hồng, cuối cùng anh củng biết vì sao thím Ngô lại nhiệt tình mai mối cho mình như vậy, vì thế sau khi ăn uống no đủ, anh cũng cảm thấy trong lòng khoan khoái hơn nhiều.

Chẳng qua Lục Tần thì thoải mái rồi, nhưng câu nói của anh lại khiến thím Ngô khϊếp sợ tới kinh hoàng, đến mức bà ấy không kịp che giấu cảm xúc trên mặt mình, thậm chí toàn thân còn có chút cứng đờ, lắp bắp nói: “Cháu, cháu… qua oa tử* kia, cháu nói bừa cái gì đó?”

*cách gọi của vùng Tứ Xuyên, chỉ đứa ngốc hoặc là người lớn gọi đứa nhỏ nhà mình một cách thân thiết.

Lục Tần không ngờ thím ấy lại có phản ứng lớn như vậy.

Kỳ thật, anh nói vậy chẳng có mục đích gì ngoài an ủi và khích lệ thím Ngô, chỉ chờ nói xong là rời đi, ai biết đâu lòng tốt lại gây ra tình huống xấu hổ thế này.

Anh nhẹ nhàng cào ngón trỏ lên lông mày, tầm mắt vô tình dừng trên cái rổ vẫn được thím Ngô ôm bên người, trên rổ đậy một tầng vải màu lam, không biết bên trong là thứ gì.

Anh ngẫm lại, nếu mình muốn thêm thứ gì đó thì nên nói như thế nào nhỉ, hoặc là nói, thím Ngô kia nên cảm ơn anh thế nào đây?

Trong lúc hai bên cùng im lặng, bầu không khí bắt đầu trở nên quái quái

Thím Ngô đã nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt ‘đầy ám chỉ’ của Lục Tần, bà ấy khẽ cắn môi, lại móc ra hai quả cam quýt vừa mua từ trong rổ đưa cho anh, đầy tiếc nuối nói: “Cháu cầm đi.”

“A?” Lục Tần lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, anh cúi đầu nhìn trong tay mình vừa có thêm hai quả cam quýt.

“Cầm đi mà.” Thím Ngô lại dúi hoa quả vào trong lòng anh.

Lục Tần chớp chớp mắt, anh có thể nói là mình không muốn ư?

Đương nhiên là không thể rồi.

Anh đành phải nhận lấy, sau đó nói ra những lời trong lòng đang suy nghĩ: “Nếu đã như vậy, cháu cũng không khách khí với thím. Thím cứ yên tâm đi, cháu bảo đảm sau khi trở về sẽ câm miệng không nói bậy. Huống chi đây cũng là một loại dịch vụ sau bán hàng. Thêm nữa, hôm nay cũng nhờ có thím mà cháu mới quen được một người bạn mới. Cháu nên cảm ơn thím mới phải.”

Thím Ngô vất vả bôn ba một chuyến, tưởng được lợi, ai dè kết quả là vừa mất phu nhân lại thiệt quân, trong ngực nghẹn một cục tức, không sao nuốt trôi được. Bà ấy qua loa đáp hai câu sau đó vội vội vàng vàng rời đi.

Lục Tần chờ đến lúc thím Ngô đi rồi, mới cầm hai quả cam quýt trong lòng đưa tới bên mũi ngửi một hơi, là mùi hương độc đáo chỉ thuộc về loại quả này. Xem ra cuộc sống của thím Ngô trong thành khá sung túc đây, có thể một phát lấy ra hai quả này cơ mà. Phải biết rằng ở thời đại này, cơm còn chẳng đủ no, hoa quả chính là mặt hàng xa xỉ đó.

Thôi được, mục tiêu của anh không cao, tạm thời cứ vượt qua thím Ngô lại nói.

Chu Lai Căn vẫn đứng chờ ở dưới tàng cây đại thụ như trước. Từ xa xa, chú ấy đã bắt gặp một cậu thanh niên nhét một tay vào túi, ung dung nhàn nhã đi tới vẫy vẫy tay, mỗi cái động tác đều nói rõ trong lòng đang cực kỳ vui sướиɠ.