Sau khi đến gần, Lục Tần cười hỏi: “Chú Lai Căn có ăn không?”
Chu Lai Căn khụ khụ hai tiếng, thiếu chút nữa chú ấy đã bị khuôn mặt tuấn tú của cậu thanh niên kia làm rung động đôi mắt sau đó hồn nhiên trả lời là có rồi.
Lục Tần dừng lại, móc ra một viên kẹo từ trong túi đưa cho chú ấy, nhiệt tình nói: “Chú ăn kẹo đi.”
Anh là mượn hoa hiến Phật đó.
Bên trong ký ức của nguyên thân, tuy rằng Chu Lai Căn không thích nói chuyện, cũng không thích xen vào những chuyện không phải của mình nhưng lại có lòng tốt khuyên nguyên thân vài lần, chẳng qua nguyên thân chưa từng làm theo thôi.
Chu Lai Căn cúi đầu nhìn viên kẹo trong tay, vội vàng từ chối: “Không cần không cần, cháu mang về cho cháu ngoại trai của cháu ăn đi.”
“Ở đây cháu còn có mà.” Để chú Lai Căn tin tưởng, Lục Tần lập tức vỗ vỗ vào ngực.
Ngay lúc này, Chu Lai Căn cũng không biết mình nên làm gì, do dự mãi. Tới cuối cùng, sau khi Lục Tần khuyên nhủ hết lời, chú ấy mới nghĩ đến đứa cháu trong nhà, cuối cùng hơi băn khoăn mở miệng đồng ý: “Vậy chú nhận.”
Lục Tần cười để lộ hàm răng trắng, sau đó đi đến chỗ trống ngồi xuống.
Anh vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, mấy bà thím ngồi gần đó, thấy vừa rồi anh hào phóng như vậy, cũng hướng ánh mắt đầy mong chờ nhìn qua bên này, ai biết đâu, chờ mãi chờ mãi, chẳng chờ được thứ mình muốn, vì thế một màn bà thọc tôi một cái, tôi chọc bà một cái lập tức sôi nổi diễn ra.
Cuối cùng, Lưu Phán Đệ gan lớn, luôn luôn nói nhiều, bị cả đám đẩy ra: “Lục Tần, cháu mua kẹo ở nơi nào vậy?”
Lục Tần cố gắng phân biệt xem người kia là ai: “A, không phải Cung Tiêu Xã có sao?”
Lưu Phán Đệ muốn nói lại thôi, thường xuyên liếc nhìn anh một cái.
Anh chớp chớp mắt nhìn qua, nhưng đối phương chẳng nói thêm lời nào nữa.
Rốt cuộc, anh đã lục soát ra ký ức về người này từ trong trí nhớ. Bà ta là chủ lực của quân đoàn bát quái trong đại đội nha.
Nhưng anh và bà ta không thân quen, cũng chẳng nợ tiền, bà ta tìm đến anh làm gì?
Lục Tần không hiểu ra sao, anh hơi nghi hoặc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Chu Lai Căn, chú ấy không tiếng động lắc đầu với anh.
Mí mắt Lục Tần chậm rãi đảo một vòng, bỗng nhiên anh đã hiểu được ý tứ của chú Lai Căn rồi, và ngay sau đó, suýt thì anh bị nước miếng của mình sặc chết.
Anh tự nhận là da mặt của mình dày tới độ vượt qua người bình thường, ai biết đâu, lớp da mặt đáng tự hào đó còn chưa đủ dày.
Cuối cùng, Lục Tần nghĩ ra một biện pháp, đó là giả vờ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi. Anh trực tiếp ngồi thẳng lại, hơi tựa vào tấm ván phía sau rồi nhắm hai mắt, cũng thuận tiện đóng luôn hai lỗ tai.
Lưu Phán Đệ thật vất vả mới chọn được từ ngữ thích hợp, ai ngờ bà ta vừa ngẩng đầu lên đã thấy hàng mi dài vừa mềm mại vừa cong vυ't của thanh niên ấy. Được rồi, dung mạo người ta có đẹp hay không, không quan trọng, vấn đề là, người ta đã nhắm hai mắt lại rồi.
Lưu Phán Đệ, “......”
Vậy là những người có ý tưởng xin kẹo của Lục Tần, đành phải im lặng suốt cả đoạn đường.
Xe bò dừng lại, sau khi Lục Tần nói lời cảm tạ với Chu Lai Căn, anh xuống xe nhấc chân là chạy.
Lần này, Lục Tần ra ngoài còn chưa tới một ngày, nhưng anh đã có cảm giác mình ra cửa ba ngày rồi.
Ở trong nhà, tổ hợp ba người đôi mẹ chồng nàng dâu cùng một đứa nhỏ vẫn yên lặng như bình thường.