Cho nên bây giờ, anh chỉ liếc mắt một cái, cũng có thể nhìn ra vấn đề hiện tại của Chu Hồng này.
Gương mặt Chu Hồng có hình thoi quá dài, chân mày lại cực thô, màu của son môi khiến gương mặt trở nên tối đi. Mái tóc đã mỏng, bám dính da đầu còn bị buộc thật chặt, do đó góc cạnh gương mặt đã không được hài hòa kia lại lộ rõ ra bên ngoài, cùng với biểu cảm hơi một tí là mất kiềm chế nọ…… Phối hợp tất cả lại sẽ thành không có chút mỹ cảm nào.
Nói một cách dân dã, đó là dù cô ấy đã tốn không ít công sức trang điểm cho gương mặt của mình, đáng tiếc, nó chẳng những công sức không khiến gương mặt đẹp hơn, mà ngược lại còn phóng đại khuyết điểm của bản thân mình.
Chu Hồng cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Lục Tần đang rà soát trên gương mặt mình, lửa giận vừa khó khăn lắm mới yên ổn xuống trong lòng cô ấy, đã rục rịch muốn trào lên, cô ấy há miệng, đang muốn trách cứ, nhưng ngay sau đó lại nghe thanh niên đối diện nói:
“Tôi có cách thay đổi lớp trang điểm trên mặt cô, từ đó thay đổi dung mạo một chút. Cô có muốn thử một lần hay không?”
Bỗng nhiên anh lại tìm được một cách rất đường hoàng để kiếm được kẹo thỏ trắng.
Quay trở lại với thím Ngô, sau khi bà ấy rời khỏi tiệm cơm quốc doanh, liền trốn tránh đằng sau một bức tường cách đó không xa.
Thời tiết bên ngoài có chút lạnh, bà ấy không khỏi dậm dậm chân cho người đỡ buốt.
Dựa theo tính tình của Lục Tần, bà ấy suy đoán nhiều nhất chỉ chừng năm phút là hai người bọn họ sẽ ra ngoài thôi. Mà như vậy nói không chừng, bà ấy còn có thể moi lại mớ kẹo sữa trên người Lục Tần mang về cho cháu trai ruột của mình ăn.
Kết quả không nghĩ tới, bà ấy vừa chờ một hồi là nửa giờ, cứ phải gọi là trông mòn con mắt mới thấy hai người kia cọ tới cọ lui từ bên trong tiệm cơm quốc doanh đi ra.
Ớ… Bà ấy chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như vậy từ trên gương mặt cô bé Chu Hồng kia đâu. Thím Ngô ngạc nhiên, vội đảo mắt qua Lục Tần đang đi bên cạnh cô ấy, không biết anh đang thấp giọng nói cái gì với Chu Hồng kia.
Chẳng lẽ, chuyện này thành công rồi? Đôi mắt thím Ngô lập tức sáng lên. Vậy công tác của con trai bà ấy cũng không thành vấn đề rồi.
Nghĩ đến đây, thím Ngô cũng bất chấp hai người trong kia biết bà ấy vẫn một mực ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ, đã gấp không chờ nổi mà đi qua, trực tiếp mở miệng dò hỏi một câu: “Hai ngươi ăn xong rồi?”
Lục Tần trả lời bà ấy: “Ăn xong rồi, thím còn chưa đi ư?”
Thím Ngô dùng sức đánh giá hai người bọn họ, cũng không xấu hổ, lập tức đáp: “Đợi lát nữa thím lại đi, thím không yên tâm về hai đứa nên chưa đi được.”
Đúng lúc này, Chu Hồng nói chuyện, cô ấy nhìn về phía Lục Tần, tỏ ra khá thân thiết nói: “Buổi chiều nay tôi còn phải đi làm, vậy ngày mai hoặc ngày kia, nếu cậu có thời gian rảnh, chúng ta lại gặp mặt nhé? Đến lúc đó, tôi lại mời cậu ăn cơm?”
Đang lúc thím Ngô cảm thấy nhà gái chủ động như vậy, hẳn là nhà trai sẽ từ chối thì bà ấy lại nghe được một tiếng trả lời đầy dứt khoát: “Được”.
Lục Tần thích giao dịch dứt khoát như vậy.
Lúc này Chu Hồng mới chuyển hướng qua thím Ngô, nụ cười rạng rỡ trên mặt đã thu lại một nửa, cô ấy chỉ nhàn nhạt tạm biệt thím Ngô rồi đi làm.
Lời qua tiếng lại một hồi, bỗng nhiên thím Ngô có chút không quá xác định. Bà ấy lại dò hỏi: “Các cháu… là thành công ư?”
Lục Tần đang bận suy nghĩ về chuyện thu nhập, nên trả lời chậm nửa nhịp: “A? Không có.”
Ngay lập tức, anh mở miệng khen ngợi: “Tính cách của đồng chí Chu thực sảng khoái, hiện giờ chúng cháu là bạn bè.”