Vừa lúc hắn chạm mặt với hai kẻ lừa đảo.
Hai người kia bố trí một cái bẫy, một tên trong bọn họ sắm vai con trai nhân viên nhà máy có phương pháp đẩy người vào, một tên khác lại sắm vai người nhà quê đang tìm cách rồi thành công bước vào nhà máy.
Vì làm nguyên thân tin tưởng, bọn họ còn kéo nguyên thân vào trong xưởng dạo chơi một chuyến, đương nhiên là nguyên thân đã động tâm bị lừa rồi.
Nếu để Lục Tần nhận xét, trên người hai kẻ kia đầy rẫy những sơ hở. Một tên bốc phét mình là con trai xưởng trưởng, nhưng toàn thân gầy như con khỉ, sắc mặt còn vàng như nến, dáng vẻ trăm phần trăm là gầy đến suy dinh dưỡng…
Được rồi, bạn có thể nói dáng vẻ của hắn gầy là do di truyền, nhưng là con cái của gia đình có điều kiện, hiển nhiên quần áo trên người có thể thay đổi mà?
Tốt xấu gì hắn cũng nên đổi đôi giày rách nát dưới chân đi chứ. Đã vậy đế giày còn dính đầy đất đỏ. Mấy kẻ lừa đảo này chỉ chú tâm đến bên trên mà bất chấp sơ hở bên dưới, kỹ xảo còn non lắm.
Lại nói về tên thứ hai. Kẻ này bốc phét mình là công nhân xưởng sửa chữa lắp ráp, ngày thường kiểu gì cũng phải tiếp xúc cực kỳ nhiều với công việc vặn ốc vít.
Vậy giải thích kiểu gì về đôi tay trắng nõn, còn mềm mại hơn kẻ chẳng cần phải làm việc như nguyên thân đây?
Cũng chỉ kẻ mê muội như nguyên thân mới bị chúng lừa thôi!
Lục Tần chuyển động cẳng chân đã cứng đờ, xoa xoa cái bụng đang đói rồi ngẩng đầu nhìn không trung đen như mực.
Cái bụng anh rất vô duyên, nó vừa kêu lên một tiếng ọc ọc.
Rốt cuộc là anh đã tạo cái nghiệt gì đây?
Rốt cuộc là anh phải làm như thế nào mới có thể đòi về số tiền 137 đồng 5 mao chín phân trước giữa trưa ngày mai?
Hoặc là anh phải làm cách nào để trong vòng một đêm có thể sáng tạo ra 137 đồng 5 mao chín phân tiền?
Nếu không làm được việc này, anh không thể quay lại nhà, mà muốn đánh lũ lừa đảo kia lại không đánh được.
Hết thảy chuyện này đang dần rơi vào một vòng tuần hoàn chết chóc.
Cho nên, anh phải làm sao bây giờ?
Bỗng nhiên dưới bóng đêm yên tĩnh, lại vang lên một tiếng “Choang”, không biết cái nồi của nhà cách vách nào vừa rơi xuống mặt đất một vang lên một tiếng “Choang” khô khô, thậm chí sau đó nó còn cộp cộp cộp xoay vài vòng trên mặt đất nữa.
Tiếng động này gần lắm, gần đến mức Lục Tần cảm thấy hai tai cũng ong ong theo. Anh bối rối lắc lắc đầu, làm cảm giác này nhẹ bớt đi.
Sau đó, trong lúc vô tình anh nhìn qua mảnh sân nhà cách vách, phỏng chừng ông chủ nhà cách vách không có mặt ở nhà, bên trong ấy chỉ có một người phụ nữ trẻ tuổi đang thu dọn chén đũa, bên cạnh cô ấy là đứa nhỏ đang chơi bắn bi.
Dưới gốc cây, còn có một người phụ nữ tóc ngắn dáng vẻ nhanh nhẹn đang phơi quần áo.
Tầm mắt Lục Tần dừng lại trên tay người phụ nữ tóc ngắn, anh nhớ tới chuyện không hay vừa vận vào mình hồi chiều.
Mấy luồng gió lạnh vừa thổi qua màn đêm khiến cái giá phơi quần áo bằng gỗ ở dưới gốc cây lung la lung lay theo gió, một ít quần áo dài bên trên bị gió cuốn bay góc áo, còn những chiếc hơi ngắn một chút, chỉ hai ba cái đã dính lên trên giá rồi.
Ánh mắt Lục Tần dừng ở nơi đó, thật lâu vẫn không dời đi nơi khác.
Sau đó, anh yên lặng thầm nói lời xin lỗi trong lòng.
*****