Xuyên Thành Em Trai Ích Kỷ Của Nữ Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 11

Bình minh của mùa đông đến hơi muộn, đêm qua có sương rơi, lúc này trên mặt đất là một mảnh trắng xoá, lá cây mới rụng đã héo khô cả rồi.

Đúng lúc này, một giọng nói y như bị ai đó bóp chặt cuống họng vang lên, át đi tiếng gọi đứa nhỏ rời giường của bà chủ nhà bên kia. Nội dung của tiếng kêu đó là: “Bắt trộm! Có người trộm quần áo phụ nữ!”

Ngay sau đó, một đợt rối loạn hoang mang lan tràn.

Người ở cách xa một chút thì hỏi: “Ai vậy chứ? Sáng sớm tinh mơ la hét cái gì vậy?”

Có một người phụ nữ cầm cái cặp gắp than đi ra, khuôn mặt bị lửa nóng trong bếp hun đến đỏ bừng, thắc mắc hỏi: “Quế Hoa, có phải con nhà cô vừa kêu hay không?”

“Chị nói gì vậy? Con nhà tôi còn đang nằm trên giường kia kìa. Tôi cứ tưởng con nhà chị kêu chứ?”

“Vậy là ai nhỉ? Vừa rồi hình như tôi có nghe thấy ai đó mới kêu bắt trộm.” Trong nháy mắt, sắc mặt người phụ nữ kia hiện lên vẻ không đúng.

Và như để trả lời cho thắc mắc của chị ta, ngay sau đó, một giọng nữ bén nhọn lại cắt qua không trung: “A, loại mặt hàng nào thiếu đạo đức nào dám đi trộm quần áo lão nương?!”

Ở cách thật xa cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của cô ấy.

Và một câu y như vén lên tấm màn sân khấu, khiến xung quanh ầm ầm ầm nổ tung.

“Loại mặt hàng nào thiếu đạo đức vậy? Quần áo nhà tôi cũng không thấy!”

Mọi người cẩn thận phát hiện, những thứ bị trộm đều là qυầи ɭóŧ và áσ ɭóŧ trên người đàn ông, còn những món quần áo sát người của phụ nữ thì vẫn đang bay qua bay lại nhởn nhơ trên giá phơi đồ.

Có vài người còn phát hiện ra mảnh giấy bị ai bỏ lại gần đó, trên mặt viết hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Mượn quần nhà mọi người mặc hai ngày.”

Giọng điệu khốn nạn không tả nổi.

Chờ đến khi một người biết chữ đọc nội dung này lên, sắc mặt đám đàn ông đều xanh lét một màu.

Những người đàn ông bị chọc giận, lực lượng vô cùng hùng hậu.

Lúc này bọn họ mới nhớ đến tiếng người kêu bắt trộm vừa rồi, một đám không thèm ăn cơm sáng hoặc đang ăn được một nửa đều ném lại, ôm theo cục tức đùng đùng bước ra ngoài cửa.

Lục Tần là kẻ làm chuyện tốt nhưng không dám nói ra. Hiện giờ anh đang ẩn núp một góc, im lặng không nhúc nhích, chỉ thấy vừa qua một đêm thức trắng mà chòm râu đã ùn ùn tua tủa mọc lên cùng hai quầng mắt thâm đen to tướng.

Khi bốn năm chú công an trong bệnh viện nhận được một tờ giấy chỉ điểm ‘lưu manh’ tìm tới bên này, lập tức nhìn thấy mười mấy người đàn ông tụ tập thành một đống trên mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ hung thần ác sát , như đang chuẩn bị gây chuyện tạo phản đến nơi.

Có vị công an trẻ tuổi hôm nay vừa nhậm chức đã được phân công ra bên ngoài, vừa bắt gặp cảnh này, đã sợ tới mức run rẩy toàn thân.

Một đám đàn ông vừa thấy công an, vội vàng lùi bước lại, nhưng nghĩ đến nội dung trên tờ giấy nọ, phẫn nộ lại trào dâng.

Bọn họ cũng bất chấp nỗi sợ hãi trực tiếp đi lên phía trước tố cáo.

Đám đàn ông nọ vừa nghe mấy đồng chí công an nói từ sáng sớm bọn họ đã nhận được tin có người tố cáo lưu manh trộm quần áo phụ nữ ở bên này, cũng biết được nhà ai bị trộm viếng thăm.

Sau đó cả đoàn không cần ai chỉ điểm, đã nổi giận đùng đùng dẫn mấy chú công an đi tới căn nhà ở góc đường kia.