Nghĩ sao làm vậy, vì thế Lục Tần cũng làm ngay lập tức, cất bước liền chạy.
Cảm tạ trời cho anh hai cái chân dài. Lúc chạy, dường như anh còn mơ hồ nghe được giọng nói chát chúa của chị gái kia vang lên từ phía sau: “Lưu manh đã chạy rồi, các người còn không tin!”
Anh không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng ra cảnh chị gái ấy tức muốn hộc máu dậm chân tại chỗ.
Hô hô hô ———
Lục Tần cảm giác phổi mình sắp bay cả ra ngoài rồi.
Rất có khả năng đó, anh cũng không biết mình đã đắc tội với ông trời lúc nào, vậy mà ông ấy lại cho anh xuyên tới nơi này.
Đã bị ép phải thu dọn cục diện rối rắm cho người khác, giờ còn bị người gán cho tội lưu manh…
Biết bao tình huống trớ trêu cứ ùn ùn kéo nhau tới, còn liên tiếp xảy ra chỉ trong một ngày chứ?
Ai thấu nỗi đau này?
Ngay lúc đang mải thở than, bỗng dưng trên người Lục Tần truyền đến một thứ mùi khó ngửi: “......”
Anh vừa nhận ra nó là loại hương vị gì, lập tức da đầu run lên từng đợt.
Bỏ qua chuyện mùi đi. Tốt xấu gì nãy giờ anh cũng chạy được vài vòng rồi, cũng có đủ thời gian chải vuốt xong xuôi những ký ức của nguyên chủ trong đầu mình, cho nên hiện giờ điều quan trọng nhất anh cần phải làm chính là lấy lại tiền, sau đó nguy cơ cũng có thể giải quyết.
Lục Tần đã chịu đựng nhiều như thế, chỉ cần nghĩ tới hai tên thanh niên đã lừa tiền nguyên chủ thôi, nắm tay không tự chủ được… lập tức siết chặt.
Báo công an liên lụy quá nhiều, lại tốn rất nhiều thời gian, Lục Tần không hề nghĩ ngợi đã bác bỏ ý định này.
Trong lòng uất nghẹn một cục, cả đầu óc anh đều là mấy chữ tiền tiền tiền, suy nghĩ rối rắm như sợi dây thừng, hiện giờ cũng cũng chỉ có tiền mới có thể khiến sợi dây thừng đó buông lỏng.
Ôm suy nghĩ rối rắm trong đầu, Lục Tần lượn qua lượn lại bên ngoài sân như một bóng ma, gần như bóng dáng anh đã hòa cùng bóng đêm thành một thể.
Anh cắm đôi tay vào túi lơ đãng nhìn vào bên trong, khuôn miệng còn nhai một cọng cỏ tranh kéo được trên đường đi, ngọt ngào sung sướиɠ.
Khu nhà riêng biệt này được thiết kế theo hình chữ Mục (目)nằm ngang, cũng có ba gian nhà ở. Hiện tại hai gian đang để đèn sáng, bên trong có bóng người đong đưa, mơ hồ còn có tiếng hét to truyền đến.
Một tên, hai tên, ba tên, bốn tên....
Anh trợn mắt há hốc mồm thầm đếm số lượng, bên trong đó là cả một tiểu đội lưu manh nha.
Kỳ thật khi anh cẩn thận ngẫm lại cũng hiểu, đám người đối phương có thể sở hữu một khu nhà như vậy trong thành, dù không có chỗ dựa sau lưng, cũng là một đám bọ chó chọc người phiền, phỏng chừng đã làm không ít những phi vụ kiểu này rồi.
Trước khi tới đây, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nên cũng không quá bất ngờ vì điều này.
Bóng người bên trong vẫn tiếp tục đong đưa. Cơn gió lạnh trong đêm tối thổi tan hết những xúc động trong lòng Lục Tần, may mắn anh vẫn nhẫn nhịn được cơn bực bội trong lòng không có trực tiếp xông vào, bằng không kể cả có bị người ta đè xuống đánh cho một trận cũng không biết là ai.
Thừa dịp lúc này, Lục Tần chải vuốt một chút ký ức, cố gắng làm chính mình bình tĩnh lại. Kỳ thực quá trình nguyên thân bị lừa cũng không quá phức tạp.
Nguyên thân vốn là kẻ vô cùng kiêu ngạo, bởi vì lần này không thi đậu, trong lòng hắn đầy uất ức bực mình, vì thế mỗi ngày đều lang thang trong thành, cố gắng tìm mọi cách, xem có thể kiếm ra một công việc ở nơi này hay không.