Sau khi cô ấy nói ra, tất cả mọi người đều tưởng tượng ra một mớ hỗn loạn lằng nhằng. Nếu như đã rơi xuống lại còn thêm một cú đánh, có thể thấy hung thủ ra tay vô cùng tàn độc và không chút do dự, vứt xác lại ở chỗ vô cùng kín đáo, chỉ sợ không phải là do nhất thời bốc đồng mà ra tay.
Cuối cùng là báo cáo của Đại Chiêu, đã có thông tin về danh tính của người chết, tên là Hồ Nhất Minh, là sinh viên đại học X ở thành phố này, đến năm thứ ba thì đột ngột bỏ học, sau đó làm đại lý dược phẩm, mấy tháng sau thì tự đứng ra thành lập công ty riêng. Gần đây, công ty bị rớt giá cổ phiếu, phải trả một khoản nợ lớn, người này đột ngột biến mất, gia đình và người đòi nợ thuê cho là không có tiền trả nợ nên lẩn trốn.
Lục Thâm đứng dậy: "Mọi người bắt đầu tiến hành công tác điều tra càng sớm càng tốt, hơn nữa còn phải thăm hỏi những người có liên quan, trong ba ngày phải đưa những người có mối quan hệ với Hồ Nhất Minh có khả năng gây án tới văn phòng để điều tra.”
Tiểu Triệu thở dài cùng Nghi Chân đi ra khỏi phòng họp, gãi gãi đầu: "Hiện tại thì tốt rồi, lại là mấy ngày nữa không được về nhà.”
Ánh mắt Nghi Chân vẫn nhìn theo bóng lưng cao thẳng của Lục Thâm, à à hai tiếng: “… Thì làm sao vậy?”
Tiểu Triệu khó chịu mà nhìn cô liếc mắt: “Không phải là cô nghĩ trong Cục chúng ta có 800 đại tướng đấy chứ? Ít người như vậy, chắc chắn là chúng ta cũng bị bắt đi làm.”
Nghi Chân sờ sờ cái đầu bóng dầu của mình: "Vậy tôi về nhà đi tắm cái đã.”
Ai ngờ Đại Chiêu chen vào từ phía sau: "Về á? Không có ký túc xá sao? Ồ, tiểu thư chê khu ký túc xá của chúng ta điều kiện kém, thật sự là gây bất tiện cho đại tiểu thư rồi.”
Lục Thâm quay đầu lại, dừng cuộc bàn tán xôn xao của mấy người họ, không khí ngột ngạt biến mất, anh giơ tay nhìn đồng hồ: "Cũng chưa ai ăn cơm tối, như vậy đi, tôi mời mọi người một chầu lớn.”
Cái gọi là chầu lớn này thật chất là đem nồi lẩu điện ra, một nhóm người lục tung tủ lạnh của nhà ăn rồi lấy hết những nguyên liệu còn sót lại bỏ vào nồi.
Nghi Chân không chịu nổi cảnh tượng ăn uống như thế này, một đám người như hổ gầm sói vồ mà giành giật nhau, như thể ăn trái sinh mệnh trong tay Tôn đại thánh. Cuối cùng vẫn là đói bụng chịu không nỗi, Nghi Chân lặng lẽ nuốt nước bọt, đi không được mà ở lại cũng không xong.
Tiểu Triệu đặt mông ngồi xuống cạnh Đại Chiêu, lôi kéo Nghi Chân ngồi xuống, nói nhỏ: "Đừng có chê, quan trọng là no cái bụng.”
Nghi Chân thiếu điều muốn nhảy dựng lên, bên cạnh cô là đại thần bình chân như vại Lục Thâm.
Tiểu Triệu lại nói nhỏ vào lỗ tai cô, dùng sức nháy mắt: “Tôi sẽ tạo cơ hội cho cô!”
Sức nóng của nồi lẩu phả vào mặt Nghi Chân, đến cả vành tai cũng đỏ bừng. Nghĩ lại, cô cũng không thể vạch ra ranh giới với Lục Thâm được, dù sao cô cũng phải dựa vào anh để tìm cha mẹ mình.
Vì vậy, trong khi mọi người vừa điên cuồng ăn uống vừa lấy ra con mắt thứ ba để nhìn Khổng Nghi Chân sau mấy lần thay đổi lại buông bỏ dáng vẻ ngạo mạn xuống, gần như phô bày biểu hiện nịnh nọt mà rót bia cho đội trưởng Lục.
"Đội trưởng Lục, anh mấy ngày nay mệt mỏi không được ngủ ngon, tôi kính anh một ly.”
Nghi Chân đỏ mặt nịnh bợ Lục Thâm, thấy anh không nhúc nhích, xấu hổ mà tự tìm đường thoát: “Tôi uống trước để tỏ lòng với anh.”
Cô uống rất chậm rãi, nhã nhặn lịch sự mà uống một hơi. Người nào nhìn thấy cũng phải ngượng ngùng trước đại tiểu thư xinh đẹp mắt cao hơn người này.
Lục Thâm chậm rãi cầm ly, xoay người, nhấp một ngụm coi như lấy lệ.