Nghi Chân ngáp dài đi ra khỏi văn phòng, đôi mắt thâm quầng và mái tóc đen ba ngày chưa gội ép sát vào da đầu. Không phải là cô không muốn gội, cuộc sống bệnh nhân trước đây của Nghi Chân luôn vô cùng sạch sẽ, mỗi khi về nhà rõ ràng luôn yêu cầu gội đầu thật nhanh nhưng bây giờ cứ mỗi lần đặt lưng lên giường ngủ thì cô trực tiếp hôn mê bất tỉnh nhân sự.
Mặc dù bác sĩ pháp y đã gửi báo cáo khám nghiệm tử thi, nhưng thi thể vô danh này lúc đó trên người không có giấy chứng minh nhân thân hay các loại giấy tờ liên quan, chỉ có bộ quần áo bình thường bị ngâm nước đến nát vụn và đồ dùng hàng ngày. Muốn tìm các chứng cứ chính xác ở trên thi thể từ hiện trường vụ án là vô cùng gian nan.
Nghi Chân đang cẩn thận nghiên cứu các bằng chứng thu được tại hiện trường, không có thời gian mà uống được hai ngụm cà phê nóng đang cầm trên tay, chiếc Toyota màu xanh lá cây đậm lao về phía cô nhanh như một cơn gió.
Cách cô chưa đầy nửa mét.
Đại Chiêu ló cái đầu to ra khỏi cửa sổ xe: "Chà, xin lỗi nha!"
Rõ ràng là anh ta không hề có ý xin lỗi, Lục Thâm đã nhảy xuống từ ghế phụ bên cạnh, khuôn mặt hốc hác cùng với bộ râu chưa cạo khiến anh trông hơi giống một tên du côn, nửa người dưới đều là nước bùn hôi thối, ánh mắt sắc lạnh mơ hồ hiện lên biểu hiện chán ghét Nghi Chân, đi nhanh về hướng này.
Đại Chiêu cố ý hất vai Nghi Chân ra: "Làm gì mà đứng ngây ngốc ra đó, chuẩn bị vô họp!”
Hóa ra hai ngày qua Lục Thâm bận rộn điều tra các địa điểm có khả năng vứt xác, căn cứ theo hướng chảy của dòng nước và đặc điểm đặc thù của nhánh sông X, anh phát hiện có vài dấu chân khả nghi gần bờ của nhà máy bỏ hoang ở thượng nguồn sông.
Dấu chân đi xuống dưới bãi bùn, lúc sâu lúc nông, bước chân dẵm lên mặt bùn khá sâu, có lẽ trên vai trái có khiên một vật nặng, mà lúc trở về, dấu chân hai bên không cách biệt nhiều, cũng không còn sâu nữa, trông giống như bước chân đã bình thường sau khi vứt bỏ xác chết.
Cuối cùng, chỉ thông qua vài dấu chân, Lục Thâm đã tính toán được chiều cao, cân nặng, thói quen đi lại, sức nặng của nghi phạm khi đó.
Ánh sáng trắng chiếu vào Lục Thâm vừa thay xong quần áo, sự vất vả, phức tạp khi điều tra cùng với suy nghĩ cẩn thận đều lộ ra trên gương mặt sắc bén của người đàn ông. Xương mày và sống mũi cao, viền mắt sâu cùng với đôi mắt lãnh đạm. Nhiều năm trôi qua đã khiến Lục Thâm như thay da đổi thịt, hàm dưới sắc bén, cơ bắp hiện rõ trên cánh tay khi anh giơ lên.
Mái tóc ướt bởi vì mới tắm xong mà có phần toán loạn, giọt nước dọc theo chiếc cổ căng mịn mà chảy dài xuống.
Nghi Chân đột nhiên cảm thấy tim mình đập dữ dội, giống như một con thỏ béo đang va vào l*иg ngực của cô.
Mười năm sau, Lục Thâm mất đi dáng vẻ dịu dàng ấm áp, đột nhiên trở thành một con dã thú nguy hiểm.
Từng trận mê muội đánh vào tâm trí Nghi Chân vẫn còn sót lại sự say mê cùng tình yêu trong lòng cô, cảm xúc bị kìm nén lại bắt đầu nhen nhóm, cô không khỏi dừng lại ngón tay đang ghi chép.
Lục Thâm thờ ơ nhìn qua bên này, lời nói đột nhiên dừng lại, hai giây sau anh nói: "Chúng ta sẽ nghe báo cáo của bác sĩ Tiếu."
Nói xong, anh ngồi xuống bên cạnh Nghi Chân, nhưng quay lưng về phía cô và nhìn lên phía trên.
Nghi Chân hít hít mũi, ngửi thấy mùi thơm tươi mát của xà phòng trên cơ thể người đàn ông.
Tiếu Băng Thanh báo cáo: "Thoạt nhìn, thi thể trông giống như chết đuối, những điểm chảy máu trong phổi và các cơ quan nội tạng khác là đặc điểm cơ bản của chết đuối. Tuy nhiên, ở phần xương sọ lại phát hiện vết thương đặc biệt.”
Bàn tay của cô ấy trắng xanh, tấm bảng trắng xuất hiện hình ảnh phối cảnh của hộp sọ: "Các cạnh của vết nứt rất hỗn loạn, có vẻ như nó không phải do một phát súng gây ra. Cá nhân tôi nghĩ người chết có khả năng rơi từ cao xuống khiến cho hộp sọ bị chấn thương, vết thương này là bị va chạm hai lần mà tạo thành.”