Khi Nào Người Lại Đến

Chương 7.2: Chán nản

Một ngụm cà phê phun ra, văng khắp mặt Đại Chiêu, ai bảo anh ta lùn hơn người ta nửa cái đầu chứ.

Lục Thâm lau miệng, ném ly giấy vào thùng rác, khẽ quát: "Cậu vừa mới nói cái gì?"

Đại Chiêu dùng tay không lau mặt: "Hả? Tôi tận mắt nhìn thấy anh đưa cô ta lên xe mà!"

Nhìn dáng vẻ hai người, anh ta không tin là họ không đại chiến đến ba trăm hiệp.

Trên trán Lục Thâm nổi lên gân xanh: "Đừng có xen vào chuyện của người khác, nếu cậu mà dám nói chuyện này với ai, tôi sẽ không nói đỡ cho cậu nữa!”

Đại Chiêu đau đớn đến gào khóc, nét mặt liên tục cầu xin sự tha thứ, thật ra lại có gì đó không đúng ở đây, không phủ nhận chính là ngầm thừa nhận rồi sao?

Đại Chiêu vô cùng không có tự trọng, lúc cảnh sát lập biên bản ghi chép lời khai của người báo án xác chết trôi trên sông, anh ta đưa Nghi Chân vào phòng thẩm vấn, yêu cầu cô phụ trách việc ghi chép.

Nghi Chân đau đầu: "Phó đội trưởng, đây không phải là công việc của Tiểu Hình sao?"

Đại Chiêu cười ha hả: "Tiểu Hình đã đi tập huấn rồi, đừng nói nhảm nữa, bảo cô làm thì cứ làm đi, nếu sợ cực khổ thì sớm xin nghỉ việc là được. Một con sâu làm rầu nồi canh…”

Nghi Chân nghiến răng, tay run lẩy bẩy. Lúc Khổng Nghi Chân kia còn ở đây, tại sao không tát cho anh ta mấy cái bạt tai đi chứ?

Cửa có tiếng kêu cót két, Lục Thâm dẫn người báo án đi vào, hờ hững liếc nhìn hai người bọn họ, cả hai thức thời không dám phát ra tiếng nào nữa.

Lục Thâm mời người báo án đến ngồi phía đối diện, Đại Chiêu đi ra ngoài, đóng cửa lại.

"Tên?"

"Trần Kim Thủy. Cảnh sát Lục, anh đừng quá nghiêm túc như vậy, tôi cũng lớn lên dưới lá cờ tổ quốc, có thể thực hiện nghĩa vụ của một công dân đối với đất nước, tôi nhất định sẽ cố gắng làm hết sức mình.”

Lục Thâm khịt mũi, vẻ mặt thật sự trầm xuống: "Ông hút thuốc không?"

Anh nói xong liền lấy hộp thuốc ra, còn lịch sự châm cho ông ta một điếu.

Lục Thâm thả lỏng thân thể, đầu ngón tay châm lửa điếu thuốc, lùi về phía sau rồi ngồi xuống, dùng đôi tay thon dài gõ bàn.

Nghi Chân nghĩ là anh đang gõ bàn đợi người báo án, cô im lặng chờ đợi trình tự tiếp theo, ai ngờ Lục Thâm lại liếc nhìn cô với đôi mắt hẹp dài, thâm trầm. Nghi Chân rùng mình một cái, Lục Thâm của mười năm sau có rất nhiều thứ khiến cô không thích ứng kịp, trong đó có sự kiêu ngạo của anh luôn có thể bộc phát mọi lúc mọi nơi.

Lục Thâm nhìn Khổng Nghi Chân ngây ngốc còn có một chút vụng về, ngón tay thon dài gõ lên trên máy tính: "Đánh đi!"

Nghi Chân sau khi hiểu ra ý anh, tâm trạng vô cùng chán nản, cũng may là Trần Kim Thủy giống như đã quen thuộc, kể lại chi tiết tình huống của đêm qua một lần nữa.

Hóa ra người báo án là giáo sư trường đại học XX, có thói quen chạy bộ buổi tối bên bờ sông. Thời gian và địa điểm tìm thấy thi thể rất khớp với thói quen hàng ngày của ông ta.

Lục Thâm cũng không hỏi nhiều, đợi đối phương kể xong xuôi mọi chuyện liền quay đầu nhìn về phía Nghi Chân, Nghi Chân gật đầu, biểu thị cô đã ghi chép xong tất cả.

"Được rồi, cảm ơn giáo sư Trần đã hợp tác, chỉ cần ký tên vào đây là xong."

Trần Kim Thủy nhẹ nhàng đứng dậy một cách lịch sự, Nghi Chân nhìn dáng vẻ chữ ký của anh ta, luôn cảm thấy người này vô cùng bí ẩn, lại quá nhiệt tình, giống như không hề bị ảnh hưởng bởi dáng vẻ đáng sợ của xác chết trôi trên sông.