Khi Nào Người Lại Đến

Chương 9.1: Sự đàn áp

Ký túc xá của cảnh sát là một dãy nhà ở phía sau trụ sở chính, thuận tiện cho lãnh đạo quản lý trong các tình huống đặc biệt, cấp bách thì sẽ yêu cầu những người liên quan ở lại trong đó, thời gian bình thường có thể tùy ý, thích thì ở, không thì thôi, nếu lười về nhà thì có chỗ để tắm rửa nghỉ ngơi, không có nhà lại càng vui vẻ ở trong Cục mà ăn chung nồi.

Tiểu Triệu dẫn Nghi Chân lên cầu thang.

Có một căn phòng nhỏ không có người ở cuối hành lang trên tầng bốn.

Đẩy cửa ra, một đám bụi bốc lên, Nghi Chân bịt mũi, có phần không thích ứng được với môi trường bụi bặm và đơn giản như vậy.

Tiểu Triệu cầm cái xô giúp cô dọn dẹp: A, cô cố nhẫn nhịn đi, muốn lấy lòng người đẹp đâu có đơn giản chứ.”

Nghi Chân bĩu môi, nói không phải như vậy, có chút áy náy mà cầm khăn lau dọn vệ sinh với cậu ta.

Bên ngoài vang lên giọng nói to oang oang của Đại Chiêu, tiếp theo là giọng nói lãnh đạm của Lục Thâm ở trong hành lang lúc đêm khuya sinh ra cảm giác có chút thờ ơ cùng nhẹ nhàng phát ra từ cổ họng khiến sống lưng Nghi Chân một hồi tê dại.

Tiểu Triệu cười khúc khích, hạ giọng nói: "Xem tôi đối xử với cô tốt như thế nào! Còn sắp xếp chỗ ở này cho cô.”

Nghi Chân vô cùng xúc động mà nắm tay cậu ta: "Cậu là tốt nhất, về sau tôi nhất định sẽ báo đáp cậu.”

Tiểu Triệu như bị điện giật mà rút tay về, mặt đỏ bừng: "Cô đừng nghĩ nhiều, những việc tôi làm cho cô có thể không mang nhiều ý nghĩa đến vậy đâu!”

Tiểu Triệu vội vàng chạy đi, để lại Nghi Chân thở dài với bức tường.

Dạo này trời mưa nhiều, chăn ga gối đệm ẩm ướt cũng không biết có người nào dùng qua chưa, điều này làm cho Nghi Chân nằm trên giường lâu ngày tạo thành thói quen sạch sẽ có chút nổi da gà.

Khi Nghi Chân đang hạ quyết tâm chống lại quyết định của đơn vị để đi ra ngoài, bỗng nhiên cô nhìn thấy một bóng người đen kịt đang đứng trước mặt mình, áp suất không khí lạnh lẽo từ thân hình cao lớn tự nhiên bao trùm không khí trong vòng bán kính ba dặm xung quanh.

Lục Thâm dựa vào lan can hút thuốc, như thể đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ hỗn độn.

Nghi Chân nín thở, nhẹ nhàng đi nhanh qua chỗ anh, tốt xấu gì cũng phải đi đến chỗ cầu thang mới có thể trốn thoát.

Một cánh tay vươn ra cản đường cô: “Đi đâu?”

Nghi Chân không nói lời nào, Lục Thâm xoay người, giơ tay nhìn đồng hồ: “Câm rồi à?”

“Còn tưởng cô thay đổi tính cách, rốt cuộc vẫn là không chịu nỗi?”

Đối mặt với loạt câu hỏi mang tính áp bức của Lục Thâm, Nghi Chân tức giận đến mức muốn khóc, nháy mắt lại cảm thấy không có gì, hẳn là cái tính khóc nhè này đã không còn là thói quen của cô.

"Không có, đội trưởng Lục, tôi, tôi chỉ muốn quay về lấy một ít hành lý đưa qua đây."

Lục Thâm nhìn chằm chằm cái trán của cô nói: "Nếu cô muốn làm trái với quy định của tổ chức, cô có thể đi."

Nghi Chân rốt cuộc không thể về nhà, ban đêm ngủ cũng không ngon, ngày hôm sau lại phát hiện mình bị dị ứng, cánh tay và phía sau lưng đều nổi lên những nốt đỏ ngứa ngáy, cũng may là cô mặc thêm áo khoác tay dài, miễn cưỡng cũng có thể che lại để đỡ xấu hổ.

Lúc phân tổ hành động, Đại Chiêu liếc mắt nhìn Nghi Chân, giống như muốn ngậm nát xương cốt của cô thành nát vụn thì mới hả dạ.