Chương 4.2
Bùi quản gia nhịn không được mở miệng trước: "Cậu Tạ, tuy rằng không biết giải thích như thế nào, nhưng đây thật sự đúng là thiếu gia nhà tôi."
Tạ Tỉ thầm nghĩ xem ra ông ấy đã bị tẩy não rồi, gia chủ chỉ cún là chủ, Bùi quản gia cũng chỉ có thể coi cún là chủ nhân, trên mặt lại khách khí nói: "Cháu hiểu mà."
Bùi quản gia thở phào nhẹ nhõm: "Vậy lúc trước chúng ta đã nói về việc cậu sẽ chăm sóc thay?"
Tạ Tỉ nhất thời có chút bối rối, dù sao cậu cũng vừa mới biết vị hôn phu cũ của mình có khả năng mắc bệnh về tinh thần, không quá muốn dây dưa cùng người nhà họ Bùi nữa.
Nhưng nghĩ đến số dư 2,50 tệ còn sót lại trong tài khoản, tiền lương một tháng mười vạn tệ, thực sự là quá thơm mà.
Còn có ông cụ Tạ hai ngàn tệ kia nữa...
Tầm mắt của Tạ Tỉ lại một lần nữa từ trên người Bùi quản gia chuyển đến cún con gần như hợp thành một thể với thảm nhung, từ góc độ này nhìn không biết có phải là ảo giác hay không mà cứ luôn cảm thấy tiểu gia hỏa này càng giống một con sói con hơn, nhưng làm sao cậu có thể tùy tiện nuôi một con sói được?
Tạ Tịch nhìn một thân lông xù xù kia, tay lại bắt đầu ngứa ngáy, nháy mắt trong lòng đã có đáp án: "Cháu nếu đã đồng ý với ông rồi, tự nhiên là nguyện ý."
Bùi quản gia thở phào nhẹ nhõm, từ trong lòng ngực móc ra một xấp giấy, chia thành hai bản, đẩy một phần cho Tạ Tỉ, đồng thời trên đó còn có một tấm thẻ: "Đây là mười vạn tệ ban đầu."
Tạ Tỉ nhìn tấm thẻ, cầm hợp đồng lên và bắt đầu xem, chỉ là sau khi đọc từng cái một, lông mày của Tạ Tỉ càng nhăn chặt lại, mười phút sau cậu đặt hợp đồng xuống, đầu bắt đầu đau lên: "Không phải, lúc trước cháu không có nói giúp chăm sóc... Bùi tổng là phải một lần nữa định ra hôn ước, đúng không?"
Nghe thấy hai chữ “hôn ước”, cún con vốn nãy giờ vẫn luôn im lặng, không động tĩnh gì lại bình tĩnh nhìn qua, ở nơi Tạ Tỉ không chú ý tới, vẻ mặt càng lúc càng phức tạp hơn.
Bùi quản gia thế mà rất bình tĩnh: “Cậu Tạ trước không cần phải lo lắng. Cái gọi là hôn ước cũng chỉ là hợp đồng mà thôi, bởi vì tình huống đặc biệt, cậu Tạ phải thay mặt chăm sóc thiếu gia cho nên yêu cầu cần phải có một mối quan hệ mật thiết hơn với thiếu gia. Cậu Tạ yên tâm, chỉ cần hơn nửa năm, khi thời gian kết thúc, hôn ước có thể được giải trừ, đến lúc đó nhà họ Bùi sẽ bồi thường cho cậu Tạ.”
Tạ Tỉ cảm thấy không thể tin được, cậu chỉ chỉ bản thân, sau đó lại chỉ chỉ con cún con bên cạnh: “Ông đang nói đến thiếu gia, sẽ không phải... Vẫn như cũ là nó đấy chứ?”
Bùi quản gia cười tủm tỉm gật đầu: "Là thiếu gia nhà tôi."
Tạ Tỉ nhìn Bùi quản gia giống như nhìn thấy quỷ: Là ông ấy điên rồi hay vẫn là nhà họ Bùi có vấn đề về tinh thần? Đính hôn với một con cún con? Dù chỉ là một bản hợp đồng bằng giấy thôi nhưng cứ luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Bùi quản gia cực lực đẩy mạnh tiêu thụ cho cún con nhà mình: "Cậu Tạ, cậu nhìn xem, thiếu gia nhà tôi giá trị nhan sắc cực cao, cậu giúp nhà họ Bùi ân huệ lớn như này, sau này nhà họ Bùi nhất định sẽ báo đáp cậu Tạ."
Tạ Tỉ đối mặt với cún con: "Giá trị nhan sắc cực cao ... Đó là sự thật, nhưng cậu làm sao mà vẫn cứ cảm thấy rằng giá trị nhan sắc mà cậu cùng Bùi quản gia đang nói đến không phải cùng một loại.