Tạ Tỉ chưa bao giờ thấy qua vị hôn phu cũ này trước đây, trên đoạn đường ngắn đi đến chỗ cánh cửa não cậu đã bổ ra rất nhiều dáng vẻ của đối phương.
Chỉ là đến lúc cửa mở ra, Tạ Tỉ kinh ngạc phát hiện trước cửa chỉ có một mình Bùi quản gia.
Tạ Tỉ nghiêng mặt về phía sau Bùi quản gia nhìn lại một lần nữa, trên chỗ cửa cầu thang trống rỗng, thật sự chỉ có một mình Bùi quản gia, cậu kỳ quái hỏi: "Không phải nói hôm nay dẫn... Bùi tổng đến đây sao?"
Bùi quản gia cười tủm tỉm nói: "Có dẫn tới mà."
Tạ Tỉ nghi hoặc khó hiểu: “Nhưng Bùi tổng ở đâu?”
Cậu tự nhận mắt mình không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy chỉ có một mình Bùi quản gia đứng trước mặt cậu.
“Thiếu gia ở chỗ này.” Theo câu nói này, Bùi quản gia đột nhiên vén tấm thảm nhung hoa lệ màu trắng trong ngực ra, lộ ra đồ vật giấu bên trong.
Tạ Tỉ cúi đầu nhìn chăm chú vào chỗ đó thì giật hết mình. Cậu nhìn thấy một chú cún con toàn thân trắng như tuyết, hai mắt rũ xuống, trầm mặc u sầu nằm yên trong lòng Bùi quản gia.
Tạ Tỉ: ??
Đôi tai nhòn nhọn không lớn hơn lòng bàn tay bao nhiêu, toàn thân trắng nõn không có bất kỳ tạp chí gì, lông tóc xõa tung mềm mại, chỉ có một đôi mắt cún đen như mực lúc này đang nhìn cậu với ánh mắt phức tạp.
Tạ Tỉ liếc nhìn cún con, ngón tay không hiểu sao có chút ngứa ngáy, ý nghĩ trong đầu ngo ngoe động đậy bị cậu liều mạng đè xuống: Xong rồi, muốn sờ sờ quá.
Nhưng cún con này thực sự cứ mang dáng vẻ cảm giác sờ rất tốt.
Sự tự chủ kinh người của Tạ Tỉ đã giúp cậu khắc chế được mà ngẩng đầu lên, một lần nữa lại mắt đối mắt với Bùi quản gia, rốt cuộc vẫn còn có chuyện quan trọng hơn chưa được giải quyết: "Ông cụ à, Bùi tổng ở đâu vậy?"
Ngay sau đó, lời nói của Bùi quản gia đã khiến Tạ Tỉ trong lúc nhất thời nảy sinh sự hoài nghi nghiêm trọng đối với thế giới này.
Bùi quản gia nâng chú cún con trắng như tuyết lên đưa tới trước mắt cậu: “Đây là thiếu gia nhà tôi, trước đây đã đính hôn cùng cậu.”
Tạ Tỉ: ?? Đây là vị hôn phu cũ của cậu á? Ông chắc chắn chưa?
Tạ Tỉ trầm mặc một lúc lâu mới để Bùi quả gia cùng... Thiếu gia cún con nhà ông ấy đi vào cửa.
Mười phút sau, Tạ Tỉ rót hai chén trà, cùng Bùi quản gia ngồi đối diện nhau, hai người im lặng dị thường.
Vẻ mặt Tạ Tỉ phức tạp nhìn chú cún con lẳng lặng ghé vào một bên trên ghế sô pha, một khối trắng như tuyết, hai chân trước yên lặng tựa vào nhau, cái đầu nhỏ nhẹ nhàng gác lên chân trên, giờ phút này mắt cún rũ nửa xuống, lặng im và u sầu. Nếu mà không biết, cậu thực sự sẽ cho rằng cá nhân đã thay đổi.
Nhưng sao có thể được?
Lúc Tạ Tỉ vừa mới để bọn họ đi vào, cậu cũng hoài nghi chính mình đã xuyên đến một thời không dị thường nào đấy rồi, đến khi ngồi ở chỗ này mới lấy lại tinh thần, lại nhìn Bùi quản gia bằng ánh mắt đồng tình.
Khó trách nguyên thân căn bản chưa từng thấy qua vị hôn phu cũ kia của cậu, cho dù vào năm năm trước nguyên thân đến nhà họ Bùi từ hôn, đối phương cũng không có xuất hiện.
Xem ra lúc ấy đối phương nhất định là sức khỏe không tốt hoặc là tinh thần có vấn đề, nhưng hiện giờ đây là... gia tộc đã xảy ra chuyện? Hoặc là gia chủ nhà họ Bùi đã lập di chúc kỳ quái nào đó, bởi vì nguyên nhân kỳ quái nào đó dẫn tới Bùi tổng không tiện chăm sóc cún cưng, nên tới đây úy thác cún cưng? Để cậu chăm sóc tạm thời?