Ông cụ Tạ cũng dán mặt vào cánh cửa sắt cũ kỹ ở bên ngoài, sốt sắng: “Nhóc con có ý tốt, cháu thật muốn thay ông trả tiền, ông sẽ xem bói giúp cháu hoàn tiền nha.”
Tạ Tỉ: "..."
Hai ngàn, ông cụ thật đúng là có dũng khí đòi.
Sau khi ăn một bát mì, với số tiền khổng lồ 36,8 nhân dân tệ, cậu thực sự ... Trả không nổi.
Tạ Tỉ im lặng làm hai người đàn ông đều cười ha ha: "Lão Tạ, người này cũng không có tiền ha ha ha!"
Tạ Tỉ mặc dù không có tiền, nhưng khí thế không chịu thua kém, bởi vì phía trước ánh sáng không tốt, hiện tại hai người đàn ông to khỏe lại gần một chút, cậu liếc mắt nhìn mặt hai người: "Ông ấy làm sao lại nợ tiền các người?"
Một người đàn ông to lớn tức giận nói: "Hôm trước tôi đã hỏi ông ấy tính giúp tôi xem một hạng mục mà tôi sắp làm có thể hoàn thành hay không. Ông ấy nói với tôi rằng có thể hoàn thành, kết quả đưa ông ấy hai ngàn tệ, cuối cùng lại thất bại! Đây còn không phải là kẻ lừa đảo sao?"
Ông cụ Tạ thanh minh cho chính mình: "Có thể hoàn thành, nhưng cậu hai năm trước chính mình làm chuyện xấu, tổn hại đến âm đức, chỉ là lúc ấy tôi không có nhìn ra được điều này, nếu không phải cậu đương nhiên có thể hoàn thành..."
Nghe thấy hai năm trước, sắc mặt người nọ có hơi thay đổi.
Tạ Tỉ không để ý đến người đàn ông này mà nhìn sang một người đàn ông trung niên khác: "Công trình của chú ấy không được, nhưng công trình mà chú đang xem xét trước mắt sẽ mang lại tài vận cho chú, có thể thành công"
Người này bỗng nhiên ngẩng đầu: “Cậu, làm sao cậu lại biết?”
Hắn vừa mới nhận được tin tức, còn chưa kịp nói cho đại ca, đại ca đã nóng nảy quát bảo hắn đến đây chặn ông cụ Tạ.
Tạ Tỉ: "Ngày kia chú sẽ biết kết quả. Nếu đúng, hai nghìn tệ đáng giá, nếu không đúng, đến lúc đó tôi sẽ trả lại tiền cho chú."
Người này còn có chút do dự, lại nghĩ đến tránh được hòa thượng nhưng không trốn được miếu, ông cụ Tạ ở chỗ này, còn có thể chạy đi nơi nào?
Sau khi ngẫm lại, hai người đều đồng ý cho họ hai ngày và quay lại vào ngày kia.
Hai người vừa đi, ông cụ Tạ lập tức mở cửa, vẫy tay với Tạ Tỉ: "Nhóc con có ý tốt, lại đây uống trà nào."
Tạ Tỉ hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại và đi về phía ông cụ Tạ, theo ông ấy vào nhà họ Tạ.
Tạ Tỉ đi vào liền có một cỗ hơi thở quen thuộc ập vào trước mặt, ngồi chờ mười phút, cậu cũng biết được không ít chuyện. Ông cụ Tạ vốn là ở trên lầu, nhưng hai năm trước ngã gãy chân, không tiện đi lại cho nên cùng nhà ở tầng dưới đổi phòng ở.
Ông cụ Tạ nghe cậu cùng hai người lúc trước nói như vậy, tò mò hỏi: "Nhóc con, cháu cũng là người cùng ngành với bọn ông sao?"
Tạ Tỉ nhấp một ngụm trà, lắc đầu: "Không phải, chỉ là trong nhà cháu có người làm, cháu từ nhỏ đã đi theo ông ấy học tập, chỉ là có vẻ như so với ông ấy thiên phú cháu tốt hơn."
Tạ Tỉ nhìn ông lão trước mặt, giống như trùng hợp với kiếp trước của mình, trong lòng có chút hoài niệm, ông cụ Tạ quả thật đã nuôi lớn cậu bằng cách bày quán tính đồ vật cho người khác, nhưng ông cụ Tạ đôi khi tính không linh, cho nên cũng bị gọi là bán tiên.
Chỉ là kiếp trước ông cụ Tạ nhận nuôi cậu, nhưng kiếp này... Cậu không xuất hiện, ông cụ Tạ lại lẻ loi một mình.
Tạ Tỉ không dám biểu hiện quá mức, sợ ông cụ hoài nghi, cậu ngồi một lát liền rời đi, chỉ nói ngày kia sẽ quay trở lại.
Ông cụ Tạ ngàn lần cảm tạ tiễn cậu ra cửa, chỉ nói hai người có duyên phận.
Tạ Tỉ lại thừa nhận điều này.
Tạ Tỉ dự định đợi đến khi có trong tay mười vạn tệ rồi quay lại đây, đến lúc đó không chỉ có thể giải quyết được phiền phức của ông cụ Tạ mà còn có thể để lại cho ông ấy một ít, chờ sau này khi đã quen thuộc rồi, cậu sẽ tìm nhiều cách khác chăm sóc ông cụ Tạ, không để xảy ra chuyện đột ngột như vậy.
Bởi vì Tạ Tỉ chỉ còn lại hơn 30 nhân dân tệ, cho nên hai ngày tới, cậu chỉ ăn hai bữa một ngày, mỗi bữa một bát mì để chống đỡ.
Sáng ngày thứ ba khi chuông cửa vang lên, Tạ Tỉ đói đến mức ngực dán vào lưng lập tức đi về phía cửa, hai mắt sáng ngời, cậu chưa bao giờ háo hức muốn nhìn thấy vị hôn phu cũ như vậy.