Tạ Tỉ tắm xong đi ra ngoài, vốn ban đầu trên mặt hiện lên sự uể oải cùng suy dinh dưỡng thì nay đã tốt hơn một chút, tuy rằng vẫn gầy, nhưng nhìn cũng không dọa người như vậy.
Tạ Tỉ đã không ăn kể từ khi cậu trở lại vào chiều hôm qua, lần cuối cùng cậu ăn là ở phòng phát sóng trực tiếp. Cậu nóng lòng mở điện thoại lên, số dư được hiển thị trên đó: 36,8.
Tạ Tỉ: “??”
Tạ Tỉ đã nghĩ nguyên thân nghèo rồi, nhưng không ngờ lại nghèo đến như vậy. Nếu biết thì ngày hôm qua đã đi bộ về, không bắt taxi nữa, tiền xe 20 tệ còn có thể ăn được hai bát mì.
Có lẽ trong thẻ ngân hàng còn có tiền?
Chờ Tạ Tỉ bấm vào ngân hàng điện tử, cuối cùng yên lặng liếc nhìn: Đúng vậy, so với số dư trong điện thoại di động còn đáng thương hơn, chỉ có 10 tệ.
Tạ Tỉ trầm mặc.
Chuông cửa vang lên, Tạ Tỉ còn đang suy nghĩ không biết trong tay chỉ còn lại 46,8 tệ có đủ cho cậu ăn một bữa hay không? Ăn bốn bát mì ngon có phải tốt hơn không? Hay trực tiếp đổi thành hơn 80 chiếc bánh bao, ít nhất cái này miễng cưỡng có thể lót bụng?
Chuông cửa không ngừng vang lên. Nơi này ngoại trừ Lữ Phong không còn ai biết nữa, cho nên Tạ Tỉ lúc đầu còn tưởng Lữ Phong không có ý định thả người.
Nhưng chuông cửa vang lên liên tục thật sự rất phiền. Cậu đi đến, mở cửa ra.
Cửa mở ra, đứng bên ngoài là một ông cụ ăn mặc lịch sự, một bộ âu phục màu trắng, tóc cũng bạc trắng, trên tay cầm một cây gậy chống, còn đeo găng tay màu trắng, trông rất tao nhã và uy nghiêm.
Ông cụ nhìn thấy Tạ Tỉ thì sửng sốt, cẩn thận nhìn lại mặt mày Tạ Tỉ để xác định, cuối cùng lấy ảnh chụp ra so sánh, xác định người trước mặt mặc dù tiều tụy gầy gò đi không ít nhưng quả thật chính là thiếu gia nhà họ Tạ, sau đó mới nở một nụ cười hiền từ.
“Là cậu Tạ Tỉ sao? Tôi là quản gia nhà họ Bùi.”
“Nhà họ Bùi?” Tạ Tỉ cố gắng lục tung trí nhớ của nguyên thân một hồi mới nhớ ra nhà họ Bùi nào.
Tạ Tỉ là con trai cả của nhà họ Tạ, nhưng mẹ ruột của cậu đã chết vì bệnh hiểm nghèo sau hai năm sinh cậu ra. Hơn nữa, cha mẹ Tạ Tỉ chỉ là liên hôn gia tộc, vốn không có tình cảm gì cả. Không đến nửa năm cha của Tạ Tỉ đã tái hôn. Lúc Tạ Tỉ ba tuổi, ông ta lại sinh thêm một người con trai nữa.
Cùng năm đó, cha Tạ còn mang về một đứa con trai ngoài giá thú bằng tuổi Tạ Tỉ.
Tạ Tỉ ở nhà họ Tạ không được cha quan tâm, tồn tại như một người trong suốt vậy. Mãi đến năm mười tuổi, Bùi thị tìm tới cửa, nói đã tính qua sinh thần bát tự, Tạ Tỉ cùng người thừa kế duy nhất nhà họ Bùi bát tự tương hợp, muốn thực hiện một cuộc hôn nhân giữa hai người.
Tạ Tỉ không muốn nhưng vì lấy lòng nhà họ Bùi, cha Tạ liền đồng ý cuộc hôn nhân này. Tạ Tỉ có thêm một vị hôn phu.
Cho đến khi Tạ Tỉ mười tám tuổi, vì Nghiêm Văn Đình công khai đứng dậy chống lại cái gọi là vị hôn phu chưa từng gặp mặt, đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tạ, bỏ nhà ra đi. Kể từ đó, cậu không bao giờ quay lại nhà họ Tạ nữa.
Ban đầu, Tạ Tỉ đích thân tìm đến nhà họ Bùi hủy hôn. Lúc đó, Tạ Tỉ không có nhìn thấy vị hôn phu của mình, may mắn duy nhất là đối phương đồng ý, hôn ước giữa hai nhà liền hủy bỏ như vậy.