Lúc Tạ Tỉ nhấn nút điện thoại, đoạn đối thoại trước đó giữa hai người vang lên.
Sắc mặt của Lữ Phong lập tức trở nên khó coi, hắn không ngờ quanh năm nuôi ưng có ngày lại bị ưng mổ mắt.
“Cái này sao? Cậu có đoạn ghi âm thì thế nào? Tôi chỉ cần nói là tìm người bắt chước giọng nói của tôi, ai sẽ tin cậu?”
“Ừ, ghi âm không được, vậy...video thì sao?” Tạ Tỉ chỉ đơn giản giơ điện thoại lên, phát đoạn video vừa quay được.
Sắc mặt Lữ Phong hoàn toàn thay đổi, muốn cướp điện thoại đi: “Cậu làm sao quay lại được?”
Hắn vẫn luôn nhìn đối phương nằm ở đó, hai tay cũng chưa cầm qua điện thoại, sao có thể quay video những gì hắn vừa nói?
Tạ Tỉ nắm lấy cổ tay định giật điện thoại của Lữ Phong. Rõ ràng bởi vì bệnh kén ăn, cổ tay gầy kinh khủng, nhưng khi cậu nắm lấy sức lực lại lớn đến kinh người, Lữ Phong dù làm cách nào cũng không thoát ra được.
Tạ Tỉ thờ ơ nhìn Lữ Phong, người khác không làm được, nhưng cậu có thể.
Trên người Tạ Tỉ mặc một chiếc áo sơ mi trống trơn, giấu di động còn không dễ như trở bàn tay? Tinh thần lực của cậu mạnh đến mức cậu có thể cách không lấy đồ, dù không cần dùng tay cũng có thể quay video được.
Lữ Phong rốt cuộc cũng nhận ra có điều gì đó không đúng, từ bỏ việc giành lấy điện thoại. Lúc này Tạ Tỉ mới buông tay hắn ra.
Lữ Phong cúi đầu, trên cổ tay đã có một vòng vết bầm tím, nhìn qua rất đáng sợ.
Mà thanh niên yếu ớt mong manh trước mặt lại khôi phục vẻ lười biếng, nhưng ánh mắt lướt qua lại khiến Lữ Phong vô cớ rùng mình: “Cậu, lúc trước cậu đều là giả vờ?”
Hắn lại nhầm con sói sám thành tiểu bạch thỏ?
Tạ Tỉ híp mắt: “Hủy hợp đồng hay không?” Vị trí hiện tại của cậu nhỏ bé không đáng kể, nhưng một khi video này bị tung ra, Nghiêm Văn Đình sẽ tự vả vào mặt mình, đến lúc đó...
Lữ Phong cũng biết tính nghiêm trọng của việc lần này, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn nghiến răng đồng ý: “Ngày mai đến công ty hủy hợp đồng.”
Tạ Tỉ lắc lắc điện thoại: “Không, hôm nay.” Ai bảo cậu có cơ hội gian lận, thật vất vả mới từ mạt thế trở về, nhất định phải ăn một bữa no say ngủ một giấc thật đã mới được.
Mạt thế từng giây từng phút đều phải cảnh giác, quỷ mới biết đã bao lâu cậu ngủ không ngon rồi.
Vốn dĩ Lữ Phong muốn viện cớ nghĩ cách xử lí video uy hϊếp trong tay Tạ Tỉ, nhưng cuối cùng hắn đã chọn việc giấu diếm, tùy tiện tìm cớ nói với cấp trên một tiếng thì một nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám vẫn có thể giải quyết được.
Tạ Tỉ mất hai giờ để chuộc lại thành công sự tự do, sau khi rời công ty, cậu bắt taxi trở về nơi trọ và ngủ thϊếp đi.
Giấc ngủ này kéo dài đến nửa đêm.
Tạ Tỉ chưa bao giờ được ngủ ngon như vậy, khi tỉnh lại còn không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ. Xác nhận xung quanh không có xác sống, không khí cũng trong lành, cả người cậu như sống lại.
Nhưng hiện giờ cơ thể đang biểu hiện “bãi công”, vì thế cậu khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu ngưng tụ tinh thần lực thành năng lực trị liệu chữa trị cho thân thể.
Cơ thể này của cậu bị tổn thương nghiêm trọng nhưng nếu được chăm sóc thích hợp trong vòng hai tháng là có thể khôi phục bình thường, không phải vấn đề quá lớn.
Tạ Tỉ tu luyện đến sáng sớm ngày hôm sau, mở mắt ra khi thấy một tầng tạp chất màu xám đen xuất hiện trên người. Đó đều là độc tố còn sót lại trong cơ thể.