Lúc này nếu như ta vứt Đỗ Nguyệt Nga lại, khẳng định có thể chạy nhanh hơn.
Một mình ta, còn cõng thêm một người, làm sao có thể chạy nhanh hơn ngựa.
Lẻn vào nhà nàng ta có thể tránh được tên Triệu Uyên tìm thấy, nhưng ngẫm nghĩ một hồi ... Ta lẻn vào nhà của quan chức cấp cao khác cũng không có gì khác biệt.
Hơn nữa lúc trước nàng ta luôn chửi ta, bây giờ chẳng qua là gặp khó khăn rồi mới đến cầu xin ta.
Ta theo lý nói rằng lương tâm của mình có thể làm được, nhưng lúc này, cơ thể mỏng manh mềm mại của nữ nhân đang dính chặt vào người ta, ta mềm lòng, không thể bỏ nàng ta lại được.
Người đến, dẫn đầu là A Tam.
A Tam này, võ công thật ra cũng được, có điều tính cách hơi kì lạ, vô cùng mê tín.
Không cần biết là đạo quán, miếu hòa thượng hay nhà thờ Cơ Đốc giáo, huynh đệ này sẽ bái ngay khi hắn bước vào, vô cùng thành kính.
Đương nhiên hắn thích bái nhất chính là am ni cô, vào một lần, khuôn mặt làm người ta khó chịu một lần, vậy cũng bái.
“Vạn loài hoa sen, giữa chúng sinh nảy mầm, đợi vạn câu trả lời đến từ chốn hồng trần…”(*)
(*)Bà chị đang hát bài “Mang chủng”.
Ta bày ra bộ dạng “Ta có gì không dám nhìn Quan Âm”, dựa vào bộ y phục thú vị này, trông giống như bay trên bầu trời, xuyên qua lớp sương mù dày đặc, ta bắt đầu màn trình diễn của mình.
A Tam thúc ngựa dừng lại, biểu tình dần dần nghiêm túc.
Đỗ Nguyệt Nga cũng ngẩn ra, nhưng thấy bộ dạng ta bày ra khá đẹp, để không làm hỏng bầu không khí, nàng ta cũng học theo giống đến tám phần, ở sau lưng làm phông nền cho ta.
Bốn bề âm u, tia sáng lờ mờ, sương mù dày đặc, xung quanh đều là tiếng vọng.
Ta cố ý nhéo cổ họng, là người luyện võ, đủ trung khí, nội lực mạnh mẽ, một tiếng có thể truyền khắp rừng trúc, hiệu quả diễn xuất có thể đạt điểm tối đa.
Sau đó A Tam xuống ngựa, quỳ “phịch” xuống, dập đầu với ta: "Bồ Tát!"
Sau hắn là A Ngũ, A Lục, A Thất, A Cửu đều ngây người, sau đó lặng lẽ che mặt.
……
Ta đã trải nghiệm qua cơn đau khổ này rồi, lần trước vì cái tật này của A Tam, ta đã sợ hãi đến nỗi gần như mất đi hai chiếc răng.
Bản thân mình không muốn bị như vậy nhưng bây giờ ta lại làm với người khác. Mặc dù lương tâm của ta cắn rứt, nhưng nó có tác dụng.
“Hận tình ngắn ngủi, vùi chôn trong bể sầu…” Ta vừa hát vừa trượt lui, còn phải cõng một người, còn phải đẹp.
Đêm hội mùa xuân năm tới mà không có ta là không được! Thật đó!
Thấy ta dần đi xa, mấy vị đằng sau A Tam mới phản ứng lại có điều không đúng, thúc ngựa đuổi theo, kết quả một trận mưa lớn rơi xuống ngăn bọn họ lại.
Vẫn có một nhóm người đang mai phục trong khu rừng này!
Trực giác cho thấy là bạn chứ không phải địch, ta không quan tâm nữa, chạy trước rồi tính!
……
Ta cõng Đỗ Nguyệt Nga, thuận lợi vào phủ Thừa Tướng.
Vừa tiến vào, nàng ta lại nhờ ta âm thầm đưa vào phòng của bản thân, nói là đợi dưỡng thương đỡ hơn rồi mới chờ cơ hội gặp Đỗ Thừa tướng.
“Nếu như để kế mẫu và hai muội muội thấy dáng vẻ này của ta, thì ta tiêu đời rồi.”
…Nàng ta cũng không dễ dàng gì.
Có cơ hội được sống yên bình, thì có ai mong mỗi ngày đều phải trạch đấu đâu.
Bọn ta nấp trong Đỗ gia mấy ngày, Đỗ Nguyệt Nga lưu lại trong nhà mấy nha đầu quê mùa nhưng rất trung thành và tận tụy, mỗi ngày đều đưa khẩu phần ăn đến cho bọn ta.
Lúc Đỗ Nguyệt Nga không có ở đây, kế mẫu và hai muội muội của nàng ta cũng lười kiếm chuyện, chỉ là hạ nhân của bọn họ sẽ bắt nạt hai nha đầu này một chút mà thôi.
Ta ghét nhất người khác bắt nạt những đứa trẻ lương thiện, ta đã lén dùng một số thủ đoạn nhỏ, xử lý mấy tiểu nha xấu xa thích bắt nạt người khác, nhân tiện để hai nha đầu quê mùa này trở thành tiểu muội của ta.
Đỗ Nguyệt Nga thì rất kỳ lạ, bản thân mặt mũi bầm dập mỗi ngày phải bôi thuốc mà luôn nói bài hát lúc trước ta hát nghe rất hay, bảo ta dạy cho nàng ta.
Mọi người cũng đừng coi thường mấy bài hát trên mạng nha.
Đa số những thứ được sàng lọc ra, đằng sau nó chưa biết trình độ nghệ thuật cao thâm như thế nào nhưng chúng nhất định phù hợp với tính cách của con người.
Người cổ đại làm sao thấy được cái này.
Ta liền dạy cho nàng ta.
Nàng ta rất thông minh, ca hát nhảy múa rất có thiên phú.
Nếu đặt ở thời hiện đại, nha đầu này lớn lên rất đẹp, lại biết hát, biết nhảy, biết trang điểm, tuy lập một nhóm nhạc nữ có lẽ sẽ hơi khó, nhưng làm một người dẫn chương trình chắc không có vấn đề gì!
Đặt ở thời đại này thì sao?
Dù xuất thân có tốt đến đâu thì cũng là cuộc sống tranh đấu chốn cung đình, tính mạng của cả nhà đều dồn hết lên người nam nhân.
Trước khi xuất giá dựa vào cha, sau khi xuất giá dựa vào tướng công, đúng rồi, còn phải tranh giành tướng công với những nữ nhân khác nữa.
Tin vui duy nhất là nàng ta đã nhờ nãi ma ma kiểm tra lại thân thể của mình, vẫn nguyên vẹn, thay đổi diện mạo thì vẫn có thể gả cho người khác.
Ta vừa nghĩ đến cuốn cẩm nang động tác châm cứu 20 vạn chữ đó, ta liền hoài nghi nhân sinh.
Cho đến một ngày, canh gác ở phủ Thừa Tướng đột nhiên tăng gấp một trăm lần.
Triệu “Tăm” tới rồi?
Ta đang cân nhắc nên chạy đường nào, Đỗ Nguyệt Nga đột nhiên trang phục lộng lẫy xuất hiện, một thân hoa lệ, hệt như nàng tiên trong cung điện mặt trăng.
“Qua ngày hôm nay, cho dù ta thành hay bại, cô chỉ có thể tìm một nơi để đi, phủ Thừa tướng không phải là nơi để ở lâu dài.”
“Lời này của cô có ý gì?”
“Cảm ơn cô.”
Nàng ta cười, kéo tay của ta, nước mắt tràn đầy trong hốc mắt, sợ ảnh hưởng tới lớp trang điểm, chỉ có thể kìm lại, nhưng rốt cuộc vẫn không kìm được, cúi thấp đầu, giọt nước mắt như hạt đậu rơi “lộp bộp” trên đất, quay người đi, được mấy nha hoàn dìu, đi một cách uyển chuyển.