Đỗ Nguyệt Nga?
Cô bị sao vậy, bị ai ăn hϊếp à?
Xanh một mảng tím một mảng, ai đánh vậy trời?
Trên mặt ta hiện một dấu chấm hỏi to đùng, nàng ta đột nhiên nhào vào lòng ta: “Thập Thất, ta cầu xin cô, đưa ta đi đi!”
Hả?
Cô cũng đừng úp mặt vào 34C của ta chứ!
Ngoài việc tát ta và bị ta phản đòn, chúng ta chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi như vậy đâu!
“Đỗ tiểu thư, cô đây là…bị sao vậy?”
“Hắn đánh ta!” Đỗ Nguyệt Nga khóc đến nỗi thở không ra hơi, “Lần đầu tiên không để lại vết đỏ, hắn nói ta là cái giẻ rách, nói ta sớm bị người khác chơi thảm rồi, hắn muốn đánh chết ta!”
Hả?
“Cô sẽ giúp ta phải không?” Nàng ta túm lấy ta như túm lấy ngọn cỏ cứu mạng, “Ta có thể nhìn ra, cô cũng ghét hắn, cô đối với hắn bằng vẻ giả vờ và thờ ơ, giống như ta, những biểu hiện tình yêu dành cho hắn đều là giả vờ. Về điểm này, cô có thể lừa người khác, nhưng không thể lừa được ta.”
Thật hài hước, đối thủ của bạn lại là người hiểu rõ bạn nhất.
“Cho hỏi một vấn đề, cô thật sự không có…”
“Ta không có! Ta từ nhỏ ở trong khuê phòng, nhìn thấy nam nhân bên ngoài nhiều nhất chỉ có hắn, làm sao ta có thể cùng nam nhân khác này nọ được…”
Đó lại là điều bình thường, lần đầu tiên của con gái không nhất định phải chảy máu nếu kỹ thuật của người nam nhân tốt một chút hoặc cái đó hơi nhỏ, hoặc là trước đó do vận động quá mức mà bị rách màиɠ ŧяiиɧ, hoặc do sinh ra đã không có màиɠ ŧяiиɧ, thì sẽ không chảy máu.
Có điều người cổ đại chỉ tin cái này.
Nhìn Đỗ Nguyệt Nga cái người gầy gầy trắng trắng này, làm sao giống dáng vẻ vận động quá sức được, theo như bản tính đánh đập của Triệu Uyên thì dịu dàng là điều không thể, sau khi loại trừ hai khả năng này...
“Hắn to như nào?”
Đỗ Nguyệt Nga khóc nấc lên, lại gượng gạo áp xuống, nghẹn một hồi, mới duỗi ngón giữa ra: “Khoảng như này…”
Ô! Thật sự là que tăm á! =))))))))))
Cuốn sách “Tiểu Hoàng Văn”(*) 20 vạn chữ mà ta đọc thì ra lại là cẩm nang châm cứu 20 vạn chữ sao?
(*)Tiểu Hoàng Văn: cuốn sách mô tả sự mây mưa mập mờ + quan hệ tìиɧ ɖu͙© (không liên quan đến cơ quan sinh dục), xoay quanh tình cảm nam nữ.
Vô lý!
Ta vỗ nhẹ vai của cô ấy: “Đừng căng thẳng, chắc là hắn quá nhỏ rồi, cô quay về tìm một mama kiểm tra một chút, đoán chừng vẫn có thể gả được.”
Đỗ Nguyệt Nga giương mắt tròn xoe: “Vậy…bình thường là to như nào?”
Cô đừng nhìn ta như vậy chứ! Nhìn ta rất giống kẻ có kinh nghiệm phong phú sao?
Có quỷ mới biết của Hiên Hiên là bình thường hay không bình thường á!
Có điều lúc ánh mắt Đỗ Nguyệt Nga nhìn theo ta rơi trên cổ tay ta, đột nhiên hiểu ra gì đó, bụm chặt miệng, mắt trừng lên như chuông đồng.
Chết tiệt, bại lộ rồi…
“Không được, lát nữa hắn sẽ đến, chúng ta mau chạy!”
Đỗ Nguyệt Nga vẫn quyết tâm bỏ chạy.
Đổi lại ta ta cũng không muốn treo cổ tự tử trên que tăm, cảm giác này ta có thể hiểu được.
“Hay là… đường ai nấy đi đi?” Đây không phải đang kéo theo của nợ sao.
Đỗ Nguyệt Nga cười: “Đi theo ta về nhà, còn có thể bảo vệ cho cô một mạng, nếu không, cô muốn trốn ở đâu?”
Cũng đúng…
“Nhưng mà, chuyến này của chúng ta, phải vượt nóc băng tường.”
Đỗ Nguyệt Nga nghi hoặc: “Có nguy hiểm gì không?”
Ta: “...Ta đang mặc quần thủng đáy.”
Đỗ Nguyệt Nga: “...Ta cũng vậy.”
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng nhau đồng thanh: “Thật biếи ŧɦái!”
Ta tức tốc xé một mảnh váy, nhanh chóng cột lại tạo thành một cái quần hình chữ T giống như đấu sĩ Sumo, dù gì thì có ít còn hơn không.
Thấy ta trang bị như vậy, Đỗ Nguyệt Nga gấp gáp: “Ta cũng muốn.”
Ta liền làm cho nàng ta một cái.
Nàng ta không biết làm, cứ nhất quyết muốn ta giúp.
Ta đã thấy hết những thứ không nên thấy, không khí khó hiểu trở nên kì lạ…
“Đi thôi đi thôi,” Ta đẩy nàng ta, phá vỡ cục diện bế tắc, “Lát nữa thật sự sẽ có người đến đó.”
Nàng ta nằm sấp trên lưng ta, ta lao ra cửa nhà giam, trốn khỏi đó.
Ta quen thuộc với lính gác của Vương phủ, hoàn toàn vượt qua bọn họ có thể hơi khó, nhưng nếu may mắn, cũng có thể ra đi mà không gặp trở ngại.
Kết quả một đường thuận lợi, mắt nhìn ra cổng lớn của Vương phủ, thế mà ta lại có thể nhìn thấy Hiên Hiên và tiểu cô nương kia.
Oan gia đυ.ng đầu, tránh đi là được, ta vừa quay đầu định đi, thì nhìn thấy phía trước tiểu cô nương đó còn có một người, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, giống như một cái xác biết đi vậy.
Nhìn kĩ một chút, má nó, Thập Tứ!
Nhìn thấy ta đến, tiểu cô nương nở một nụ cười quỷ dị, vẫy tay nói: “Cô đến rồi à, chơi cùng bọn ta đi!”
Chơi cái rắm! Thập Tứ sao vậy? Sống hay chết? Cô bắt huynh ấy làm gì? Huynh ấy có xích mích gì với hai người?
Ta cõng Đỗ Nguyệt Nga định nhào tới, kết quả là Hiên Hiên và cô nương, còn có Thập Tứ rõ ràng đang đi chậm rì rì, ta lại không thể nào đuổi kịp được, chớp mắt đã tiến vào rừng trúc.
Rừng trúc ẩm ướt nhiều chướng khí, sương mù dày đặc, ba người bước chân lơ lửng, trong sương mù như ma như quỷ, không thể nhìn thấy rõ ràng.
“Hai người làm gì Thập Tứ rồi! Thả huynh ấy ra!”
Ta thấy khoảng cách càng ngày càng xa, hét lên đứt hơi khản tiếng.
“Hắn sẽ không có việc gì đâu,” Người trả lời ta là Hiên Hiên, “Muội…yên tâm đi.”
Ta yên tâm cái đầu quỷ huynh á!
Nhưng trong chớp mắt, bóng hình của ba người không thấy đâu cả.
“Chúng ta đi nhanh lên, hình như bọn chúng đuổi theo rồi!” Đỗ Nguyệt Nga ôm cổ ta bắt đầu khóc.
Ta quay đầu, quả nhiên có một đội binh mã, càng ngày càng gần.