Sau này ta mới biết, ngày đó không phải Triệu “Tăm” tới, cũng không phải hoàng tử nào khác, mà chính là hoàng đế đích thân cải trang vi hành giá lâm.
Đỗ gia luôn được sủng ái, hoàng đế đến thăm như này cũng không phải một hai lần, cho nên Đỗ Nguyệt Nga rất có kinh nghiệm, đã sớm chuẩn bị, nhân lúc hoàng đế và lão gia tử đang có tâm tình tốt thì nàng ta đi lên nhảy một điệu.
Ngày đó, nàng ta quả thực rất đẹp.
Sau ngày đó, Đỗ gia thiếu đi một tiểu thư Nguyệt Nga, trong cung lại có thêm một Đỗ Lệ phi.
Tuyệt, thật là tuyệt!
Muốn làm hoàng hậu, gả cho hoàng tử nào? Lỡ như tranh đấu kế vị thất bại thì sao?
Hoàng đế mới hơn bốn mươi tuổi, tiến cung tự mình sinh một hoàng tử, khi hoàng đế chết sẽ làm thái hậu, không tốt hơn sao?
Nàng ta hẳn là có tình cảm với Triệu Uyên nên thay vì chọn đường thẳng, thì lại chọn con đường gấp khúc.
Bây giờ đã hiểu rõ bộ mặt thật của Triệu “Tăm”, tội gì phải đi đường gấp khúc gì chứ, đoạn thẳng ngắn nhất giữa hai điểm mới là ý nghĩa chân lý của nhân sinh mà.
Còn ta?
Sống ẩn dật, ta vẫn đang ở trong hoàng thành, tùy ý tìm một trạm xá để ở.
Ta cũng biết trang điểm, chỉ có điều không giống với con đường của Đỗ Nguyệt Nga.
Ta học điêu khắc, chuyên ngành mỹ thuật đơn thuần không dễ tìm việc, sau khi tốt nghiệp đã tốn 2 vạn học một lớp trang điểm đặc biệt, vừa định nhảy vào giới showbiz phức tạp để trang điểm cho minh tinh, thì đã xuyên không rồi.
Lúc này ta vẽ bản thân mình thành một bà cô già, quấn miếng bông dày quanh eo như cái thùng phi, tướng mạo thay đổi, đắp mũi thành cái mũi khoằm, vẽ các nếp nhăn rất sinh động, như vậy mà ai còn nhận ra được thì ta gọi người đó là ba luôn.
Vấn đề duy nhất đó là chiều cao của ta (cao hơn nam tử bình thường) không dễ che dấu, nếu vẽ thành nam nhân thì phải học cách đổi giọng nói, phiền phức. Thế là ta tìm một cái xe lăn, đóng giả là một bà cô tàn tật.
Những bà cô trong kinh thành, mọi người đều hiểu mà.
Không có ai biết thông tin nhanh hơn bọn họ trên thế giới này cả.
Ta đang sống yên bình, bỗng một ngày đẹp trời tự nhiên phun ra một ngụm máu độc.
Là cổ trùng.
Ta thấy chắc là tên Triệu “Tăm” tìm không thấy ta nên đã nổi giận rồi.
Ta đã sớm biết sẽ có ngày này.
Sau khi ta chạy hắn chưa hạ thủ ngay lập tức là vì Hiên Hiên dẫn đầu Diệt Hỏa Giáo xông lên tấn công, hắn không có thời gian chú ý đến ta.
Hắn đột nhiên ra tay hạ thủ ta, vậy Hiên Hiên đã xảy ra chuyện rồi, hay là bản thân hắn không ổn?
Chưa được một lúc, hội tỷ muội tốt của ta, nhóm bà cô kinh thành toàn năng đã truyền đến một tin tức đầu tiên khiến trong lòng ta có chút suy đoán.
Triệu “Tăm” đột nhiên điên cuồng, e là vì Đỗ Lệ phi trong cung có hỷ rồi.
Đã từng có hai nữ nhân vì tranh giành hắn mà hận không thể đánh não người thành não chó, vậy mà bây giờ cả hai đều vứt bỏ hắn sang một bên, người đuổi theo tự do, người đuổi theo phú quý, hắn không chịu nỗi đả kích, tinh thần sụp đổ rồi.
Triệu “Tăm” hạ cổ trùng bọn ta, là loại biến chủng của Tử Mẫu Cổ, gọi là Quân Thần Cổ.
Loại cổ trùng này so với Tử Mẫu Cổ càng tuyệt hơn, càng độc hơn.
Nếu hạ loại cổ trùng Tử Mẫu Cổ này xuống, chẳng qua là Mẫu chết Tử tuẫn táng.(*)
(*) Nếu người hạ cổ chết thì người bị hạ cũng phải chôn theo.
Còn sau khi hạ loại Quân Thần Cổ, ký chủ của “Quân” lại có thể nắm chắc hai tuyệt chiêu “Quân muốn Thần chết, Thần không thể không chết” và “Quân sầu Thần khổ, Quân nhục Thần chết”. (*)
(*) loại này độc hơn, có thể dùng công lực hay gì đó đại loại, người hạ cổ muốn người trúng cổ chết thì người đó nhất định phải chết, người hạ cổ đau buồn người trúng cổ khổ sở, người hạ cổ nhục nhã người trúng cổ phải chết.
Ta không biết liệu hắn phát động tuyệt chiêu đầu tiên để buộc ta phải xuất hiện, hay là khuấy động tuyệt chiêu thứ hai khiến ta có cảm ứng, hoặc là đủ cả hai luôn.
Nói tóm lại nếu ta cứ tiếp tục cứng rắn, trong vòng 12 canh giờ, không còn nghi ngờ gì nữa ta nhất định sẽ chết.
Ta cởi bỏ lớp ngụy trang vướng víu, nuốt máu xuống, thay bộ y phục gọn gàng và lao nhanh ra khỏi cửa.
Triệu “Tăm” không ở Vương phủ, mà ở trại hưu ngoại thành phía Tây.
Kể từ khi đưa một đám con cháu quý tộc đi thư giãn săn nai, vì Liệt Hỏa Giáo mà hắn bị mắc kẹt bên trong không thể ra ngoài.
Hắn cầu cứu hoàng cung, hoàng đế cũng phái binh lính đến, nhưng hầu hết những binh lính đó đều bị chặn trên đường, đi rất chậm.
Hoàng tộc của bọn họ, thứ không thiếu nhất chính là loại huynh đệ muốn hắn chết.