Tiểu thư Đỗ Nguyệt Nga là nhân tài về trạch đấu(*), tương lai, nếu như được cử vào cung, sẽ thăng cấp thành con đường cung đấu(*).
(*) Trạch đấu, cung đấu: Trạch đấu là đấu đá của các nữ nhân trong một gia tộc lớn, cung đấu là đấu đá giữa các nữ nhân trong cung.
Những thủ đoạn ngáng chân sau lưng trong cái giới trạch đấu, cung đấu đó, ngươi hại chết con ta, ta hại chết con ngươi, trong hương bỏ xạ hương, những án lệ kinh điển hạ độc vào thức ăn, sao nàng ta lại không biết được chứ?
Sau khi nghĩ đến những điều này, ai lại dám đem tính mạng của mình giao cho một nữ nhân rõ ràng là địch chứ không phải bằng hữu, có võ công cao cường, nhân lúc giải độc có tới trăm ngàn cách để động tay động chân với nàng ta?
“Không cần nữa đâu Uyên ca ca!” Đầu của Đỗ Nguyệt Nga lắc như cái trống lắc tay, “Thuốc giải cũng đã thử xong rồi, không cần phải phiền tới trợ thủ đắc lực của huynh…”
Những chữ cuối nàng ta rít ra từ khẽ răng, nàng ta hận!
“Nguyệt Nga, đừng làm giọng trẻ con nữa,” Triệu Uyên đang nói chuyện với Đỗ Nguyệt Nga, nhưng ánh mắt lại u ám liếc nhìn ta, “Thập Thất làm việc rất đáng tin cậy, chưa bao giờ xảy ra sai sót, với cả trên người của những tử sĩ này đều tự nguyện cấy sâu độc, đối với bản vương hết mực trung thành, bản vương sai cô ta toàn tâm toàn ý hút độc cho muội, cô ta nhất định sẽ dốc hết sức lực, về điểm này, muội có thể yên tâm.”
Độc là độc của ngươi mà, tên họ Triệu kia.
Uy hϊếp ta phải không?
Mắt thấy tinh thần của Đỗ Nguyệt Nga bắt đầu thả lỏng, miệng ta nhếch lên, lộ ra một nụ cười đầy sức sống: “Đúng vậy, tiểu thư Nguyệt Nga, không biết ta có thể học, nhất định sẽ hút sạch sẽ độc cho người ạ! Không tin ta, người vẫn tin Vương gia chứ? Nếu lúc ta hút độc cho người mà có chút suy nghĩ khác, để lại cho người bất kì tai họa tiềm ẩn gì, Vương gia nhất định sẽ thúc sâu độc gặm sạch xương sọ của ta, để ta không được chết yên ổn.”
Nụ cười đắc thắng trên mặt Triệu Uyên dần dần trở nên kỳ quái.
Lời này của ta đều thuận theo ý của hắn mà nói, nhưng lời nói ra khỏi miệng, hàm ý luôn khiến hắn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Thập Thất,” Hắn lạnh lẽo hỏi ta, “Ý của ngươi là, ngươi căn bản không muốn tuân theo mệnh lệnh, chỉ là vì sợ chết do sâu độc xuyên qua não, nên mới miễn cưỡng nghe theo ý chỉ của bản vương?”
Ta không phải vì sợ mấy con sâu độc đó lộng hành thì vì sao ta phải bán mạng cho ngươi? Chẳng lẽ là vì tình cảm sao?
Mặt ta ngay lúc này tràn đầy sự kinh hoàng, lúng túng, khó tin. Một hồi lâu, ta mới gian nan hỏi lại: “Vương gia là đang nghi ngờ, Thập Thất có lòng bất tuân sao?”
Triệu Uyên nheo mắt không nói gì, điều này khiến ta tự hiểu rõ rồi.
Ánh mắt hắn giống như đang nói, ngươi rõ ràng đã ăn hai bát phở, nhưng lại chỉ trả tiền một bát.
Ta có thể làm sao đây? Ta bấm bụng nghĩ.
“Vương gia nghi ngờ Thập Thất, Thập Thất không thể tự chứng minh, duy chỉ có cái chết, mới có thể chứng minh lòng trung thành!”
Nói rồi, ta rút con dao găm đâm vào bụng.