Trực Tiếp Lao Vào Lòng Boss Phản Diện

Chương 3

Sau khi đút cho đại mỹ nhân ăn no xong, ta lắc lư bưng bát thuốc vỡ trở về phục mệnh.

Cũng là cô nương ta đây xem qua được bản gốc, miễn cưỡng nhớ lại bệnh trạng lúc uống thuốc độc và sau khi uống thuốc giải độc — Bụng đau như quặn thắt, mồ hôi lạnh chảy ròng, đập đầu xuống đất, như vậy mới có thể khiến cho trò lừa trở nên chân thật, khi báo cáo cho tên Vương gia ngang ngược độc ác đó mới không bị lộ tẩy.

Chỉ đáng tiếc, khi nghe tin uống thuốc giải độc xong phải chịu đau đớn như vậy, tiểu thư Nguyệt Nga của chúng ta lại từ bỏ, một lần nữa phát huy kỹ năng đáng thương của mình, kéo tay áo của Triệu Uyên lặng lẽ rơi lệ.

“Không còn cách nào khác nữa sao?”

Triệu Uyên giận dữ trừng mắt nhìn thái y.

Ông già run lẩy bẩy: “Nếu như có người có nội công cực kỳ thâm hậu, thay tiểu thư Nguyệt Nga uống thuốc, biến thuốc thành nội lực rồi truyền vào cơ thể tiểu thư Nguyệt Nga, sau đó hút độc tính từ cơ thể của tiểu thư Nguyệt Nga ra, như vậy có thể làm cho trái tim của tiểu thư Nguyệt Nga tránh được đau đớn, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Triệu Uyên vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, giọng điệu càng thêm trầm trọng.

Thái y lau mồ hôi hai bên thái dương một cách gian nan: “Bẩm báo Vương gia, nội công của người cứu sẽ bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng.”

Ta…

Đều là người làm công ăn lương, có thể đừng hãm hại nhau được không?

Theo mạch não vị Vương gia ngang ngược của chúng ta, đây chẳng phải là công việc của ta sao?

Ngay lập tức, ta quỳ phịch xuống trước mặt Triệu Uyên, kéo lấy góc áo của hắn: “Vương gia, không thể được ạ!”

Triệu Uyên lại ngây người.

Hắn có lẽ đoán rằng ta không muốn hút độc cho Đỗ Nguyệt Nga, nhưng ta trước nay luôn nghe lời, nhân cơ hội hắn chưa hạ lệnh, phải nhảy ra chớp thời cơ nói trước.

Vừa nãy ta chối việc thử thuốc, đã là gan to bằng trời rồi, bây giờ lại tiếp tục làm càn, đó không phải là đang vuốt râu hùm sao, lẽ nào ta không muốn sống nữa?

Sao có thể chứ, ta còn muốn sống lâu trăm tuổi nữa cơ.

“Vương gia, thần biết người có tình cảm sâu đậm với tiểu thư Nguyệt Nga, cũng biết người võ công xuất sắc, nội công thâm hậu, nhưng người cơ thể ngàn vàng, không thể làm theo cảm tính, đích thân hút độc cho tiểu thư Nguyệt Nga được ạ!”

Ta khóc lóc kể lể, vô cùng chân thành.

Đôi mắt luôn sắc bén của Triệu Uyên lóe lên một tia mờ mịt, nụ cười ba phần châm chọc vốn đang treo bên miệng của Đỗ Nguyệt Nga liền đông cứng lại.

Những lời này của ta như một nhát dao, cứa nát tấm màn che của hai vị hư tình giả ý này.

Triệu Uyên miệng luôn nói yêu nàng ta, nhìn trúng nàng ta, nhưng đến lúc nàng ta gặp nguy hiểm, hắn có thể hy sinh bản thân vì Đỗ Nguyệt Nga?

Đừng nói có thể hay không, ngay cả nghĩ hai người cũng chưa từng nghĩ qua.

Tâm trạng của Đỗ Nguyệt Nga, giống như đang ưng ý một cái túi LV 10 vạn tệ, vốn dĩ muốn bảo bạn trai mua để khoe khoang với ta, kết quả ta lại hét lên: "Người đừng mua chiếc Hermes bạch kim hơn 100 vạn tệ cho nàng ta", ngay lập tức sự mong đợi vô hạn của nàng ta nâng cao lên, chiếc LV trong nháy mắt đã mất đi chỗ đứng trong lòng nàng ta. Nhưng khi nghĩ rằng bạn trai của mình rõ ràng có thể bỏ ra 100 vạn, nhưng tuyệt nhiên không thể mua Hermes cho mình, người ta sẽ dễ dàng liên tưởng đến một câu hỏi triết lý sâu sắc như "Ta không xứng sao?"

Gϊếŧ người có tính là gì đâu, ta phải vạch trần ra cơ.

Hiểu rõ việc này, nhìn thấy sắc mặt Đỗ Nguyệt Nga dần dần tái nhợt, sắc mặt Triệu Uyên đột nhiên tái xanh.

Vừa nhìn thấy sắc mặt hắn biến đổi, ta chớp lấy thời cơ, đột nhiên bụm miệng: “Không lẽ, Vương gia định đích thân hút độc cho tiểu thư Nguyệt Nga ạ?”

Triệu Uyên: “…”

Ngươi câm miệng đi.

Ngay lập tức ta giả vờ tự tát mình một cái: “Đều tại thuộc hạ hồ đồ, thiên kim chi tử, phải cẩn trọng tính mạng, sao Vương gia có thể tự mình hút độc vì người khác được, cho dù đó là Nguyệt Nga… Thuộc hạ chưa nói gì cả…”

Nhìn thấy bộ dạng như muốn ăn thịt người của Triệu Uyên, ta nhát gan lùi lại hai bước, lộ ra một nụ cười như con chó giữ nhà vâng lời.

Triệu Uyên bị ta làm tức đến mức hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng ép những gân xanh nổi trên trán: “Thập Thất, ngươi sẽ hút độc cho tiểu thư Nguyệt Nga.”

Được thôi, ta cũng không trông chờ ta có thể chạy được.

Ta quay người, nhích lại gần thái y nhỏ giọng hỏi (thật ra âm thanh không nhỏ chút nào, không sai, chính là do ta cố ý đó): “Vương Viện Phán, lần hút độc này, có những điểm nào cần chú ý không? Nếu ta không nắm chắc phương thức, chỗ nặng tay chỗ nhẹ tay, tiểu thư Nguyệt Nga sẽ như thế nào?”

Vốn dĩ Đỗ Nguyệt Nga đang cụp mắt vì đau lòng thất vọng, đột nhiên tròn mắt trừng ta, nhưng ta không né tránh mà nở một nụ cười bí hiểm với nàng ta.

Không sai.

Lần này, cũng là do ta cố ý.