Đúng như dự liệu Triệu Uyên đã ngăn ta lại.
Phí lời, hắn có thể để ta chết sao?
Trong mắt hắn, ta là tử sĩ của hắn, thuộc về tài sản riêng, không tính là người. Tài sản sao có thể tự quyết định quyền đi hay ở của bản thân được? Tài sản sao có thể tự làm tổn thương mình, tạo thành tổn thất cho chủ nhân?
Nếu như muốn gϊếŧ ta, cũng phải do hắn quyết định lúc nào xuống đao, làm gì đến lượt ta quyết định!
Huống chi, võ công của ta có thể một đấu một trăm, ta lại có một khuôn mặt trang nhã, một cơ thể eo ngực mông chân không thiếu gì cả, nghiêm túc mà nói ta là một trong những điểm mạnh trong gia tài hắn có trong tay, sao hắn có thể để ta chết được.
Hai người bọn ta đứng đó lôi qua kéo lại thanh dao găm giống như lúc người thân nhét bao lì xì vào túi trẻ con trong dịp Tết vậy, tiểu thư Nguyệt Nga ở một bên cuối cùng cũng không thể xem tiếp, hét lớn “Đủ rồi”, rồi bưng bát thuốc giải đã chuẩn bị sẵn trên bàn, ngửa cổ uống cạn một hơi.
Ngay lập tức, tay nàng ta buông thõng, bát sứ rơi trên bàn, quay vòng một hồi lâu, người ngã xuống cái giường nhỏ, ôm chặt bụng, khuôn mặt đau khổ tột cùng.
Được đó, không hổ danh là nữ phụ độc ác cười haha đến cuối cùng mới bị BOSS phản diện một đao gϊếŧ chết, tiểu thư Nguyệt Nga của chúng ta thật là một người mạnh mẽ quá đi!
Nhìn thấy Đỗ Nguyệt Nga đau đớn ngã ở đó, Triệu Uyên ngay lập tức hoảng hốt, buông bàn tay đang giằng co với ta, phi thân đến bên giường, ôm Đỗ Nguyệt Nga lên, siết chặt vào lòng nhẹ nhàng an ủi, thấy nàng ta nắm chặt tà áo không nói gì mà rơi lệ, hắn đột nhiên cầm lấy bát thuốc ném về phía ta:
“Như này ngươi đã vừa lòng chưa?”
Khoảnh khắc đó, ta nhìn Đỗ Nguyệt Nga, trong lòng nảy sinh một tia hổ thẹn khó hiểu, nhìn khuôn mặt trắng nhỏ này…
Ủa khoan! Ngay lập tức ta phản ứng lại.
Vừa lòng cái đầu của ngươi á!
Bạn gái của ngươi trúng độc, vốn dĩ cần tự mình uống thuốc giải, tự mình chịu sự đau đớn khi giải độc, kết quả là ta không ngoan ngoãn hứng thay, để nàng ta tự chịu trách nhiệm cho bản thân, mà sao giống như sự đau đớn này do ta hại thành vậy?
Dám hỏi hai vị là linh hồn đầu thai của công ty Dịch vụ Tài chính Ant (đòi nợ thuê) à, cả thế giới đều nợ hai người sao?
Nhìn thấy kỹ năng diễn xuất điêu luyện của Đỗ Nguyệt Nga ở trên giường, cuối cùng ta cũng không chịu nỗi được nữa, quỳ xuống nhích về phía trước hai bước, lo lắng nói: “Vương gia, nhanh gọi thái y đến khám cho tiểu thư Nguyệt Nga đi ạ! Vừa nãy thuộc hạ cho tên tử tù kia thử thuốc, hắn uống xong sau một lúc mới bắt đầu đau bụng, nhưng tiểu thư Nguyệt Nga vừa uống xong đã đau như thế này rồi, đừng nói là uống nhầm thuốc chứ?”
Đỗ Nguyệt Nga đang ôm bụng kêu “aiya aiya” ở trên giường cả người đột nhiên cứng lại.
Cô nhóc, giả vờ hơi sớm rồi nhỉ?