Chu Mộ sắp xếp lại mọi thứ, cầm khăn giấy ướt lau tay chuẩn bị đi. Khúc Ca còn đang thưởng thức hương vị nước uống, tùy tiện nói vài lời khách sáo: “Chu Mộ, anh còn chưa ăn cơm nhỉ, nếu không phải là có anh giúp em cũng không có làm xong nhanh như thế này được. Nếu không thì, em mời anh đi ăn cơm nhé.”
Chu Mộ nghe được lời này thì sửng sốt một chút, thấy ánh mắt cô cũng có vẻ đang căng thẳng hơn: “Ban ngày ban mặt, mời anh ăn cơm?”
Khúc Ca: “Hả… Ban ngày ban mặt, không ăn cơm, chả lẽ để đến đêm mới ăn à?”
Chu Mộ không trả lời. Khúc Ca nghĩ tới lần trước sau khi hai người ăn cơm xong còn làm chút việc vận động thì biết anh hiểu sai ý cô rồi.
“Không phải thế đâu, anh nghĩ nhiều quá rồi. Em không có ý đó. Em chỉ đơn giản là muốn mời anh ăn cơm thôi. Không phải đúng lúc giữa trưa à, anh chưa ăn cơm, thế sao mà được.”
Chu Mộ nghe xong thì ném khăn giấy ướt vào thùng rác kế bên, xoay người đi mất: “Về văn phòng hội sinh viên ăn, miễn phí.”
Lúc Chu Mộ đi còn để lại cho cô một cái khăn giấy ướt lau tay.
Khúc Ca lau tay cho sạch, Lý Kim Kim mệt tới mức muốn nằm liệt mà đi mò tới tìm cô: “Khúc Ca, chỗ cậu xong chưa? Mệt chết đi được, một mình tớ không làm xong nổi, tớ phải gọi bạn trai tớ tới giúp, hai người làm mãi mới xong, cậu đã xong chưa?”
Khúc Ca gật gật đầu, cô đã sắp xếp chỉnh tề ngăn nắp rồi.
“Không tệ nhỉ, tốc độ của Diệp Cẩm cũng nhanh đấy chứ, anh ta giúp cậu à. Quả nhiên có đàn ông để sai sử thì không cần phải dùng sức nhiều.”
Khúc Ca phủ nhận: “Không phải, không phải anh ta giúp tớ đâu.”
“Không phải anh ta làm thì ai làm? Có người tới giúp cậu à? Ối đệt! Chai nước khoáng này của cậu 20 tệ một chai phải không? Cậu phát tài rồi à! Không phải cậu bảo dạo này không có tiền ăn cơm à? Không có tiền ăn cơm cậu còn đi mua nước khoáng 20 tệ uống?”
Nói tới đây Khúc Ca mới nhớ tới mới rồi Chu Mộ nói ở chỗ hội sinh viên có cơm ăn miễn phí.
Cô lôi kéo Lý Kim Kim chạnh nhanh về phía văn phòng hội sinh viên, miễn cho tới muộn lại chẳng còn gì mà ăn.
Hai người các cô vừa mới tới thì thấy Tô Khê đang xách theo một cái thùng đi về, mấy nam sinh đi xung quanh cô ấy giúp đỡ khiêng cùng.
Mỹ nữ như hoa như ngọc, đi tới đâu cũng có đặc quyền.
Cô ấy chỉ cần hơi nũng nịu một tí thôi là người ta đã giúp chuyển ngay thùng cơm tới tận nơi rồi.
Lúc cô ấy đi vào, ánh mắt nhìn Khúc Ca có vẻ hơi tức giận.
Cũng không biết Chu Mộ làm cái quỷ gì, vừa rồi đột nhiên gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi đang ở đâu. Cô ấy nói đang ở nhà ăn, còn nghĩ đâu là anh ấy muốn cùng ăn cơm với mình nữa chứ. Nào ngờ đâu anh ấy lại bảo cô đóng gói 100 phần cơm hộp mang với văn phòng hội sinh viên mời mọi người ăn cơm.
Anh còn bảo cô ấy trong vòng nửa tiếng phải làm cho xong. Tận 100 phần cơm hộp đấy, từ nhà ăn xách qua đây sao mà làm cho được.
Nhưng biết làm sao bây giờ, Chu Mộ yêu cầu, cho dù cô ấy có là phó chủ tịch cũng phải nghe lời.
Đến giờ tay còn đang nhũn hết cả ra rồi đây.
Khúc Ca bỏ qua ánh mắt của cô ấy, đi qua nhận một hộp cơm.
Quả nhiên Chu Mộ không lừa người, đúng là có cơm miễn phí thật này.
Thì ra tham gia hội sinh viên còn có chỗ tốt như thế này à. Nếu mỗi ngày đều có cơm ăn miễn phí thế này, cô không cần phải nhịn đói hết tháng nữa rồi.