Chu Mộ đứng ở góc độ này ngước nhìn lên phía trên.
Đúng lúc anh có thể nhìn thấy quang cảnh dưới váy của Khúc Ca, may mà lúc đó anh không có ý định ngẩng đầu, nên không thấy gì.
Sắc mặt Chu Mộ trầm xuống, nhưng anh ngại nơi này là thư viện, không muốn nổi giận với anh ta ở đây.
Một tay anh giữ chặt chiếc thang, gằn giọng: “Cậu đi về đi, chỗ này không cần cậu giúp.”
Diệp Cẩm có chút lo lắng anh biết tỏng ý định của anh ta, gật gật đầu nói được: “Vậy tôi đi trước đây, đúng lúc cũng có vài việc cần làm, tạm biệt.”
Khúc Ca còn đang trèo trên thang, cô đã leo lên tới vị trí cao nhất, nhìn thấy đột nhiên có người nào đó đi khỏi, cũng không biết hai người họ nói chuyện gì nữa, cô đứng trên này không nghe thấy gì cả.
Khúc Ca hỏi Chu Mộ: “Sao anh ấy lại đi rồi? Mới rồi các anh nói chuyện gì thế?”
Chu Mộ thấy cô mặc váy mà còn dám leo lên trèo xuống, anh hơi tức giận, đập đập thân thang: “Xuống đây ngay.”
Khúc Ca nghe ra được anh đang tức giận, vén váy lên cho anh nhìn: “Em mặc quần bảo hộ mà, đâu có nhìn được bên trong đâu.”
Chu Mộ: “….. Xuống ngay.”
Khúc Ca cũng không biết anh đang tức giận chuyện gì. Có điều thấy anh tức xì khói thế kia, cô cũng không dám đắc tội anh. Dù sao bây giờ người ta là lãnh đạo của cô đấy, cô chỉ đành bám vào thang trèo xuống.
Nhưng đột nhiên châm dẫm vào khoảng không, lúc cô đang định đặt chân xuống đất lại bước hụt, té ngã vào người Chu Mộ.
Anh ôm được cô rồi. Cô… cô xấu hổ rúc đầu vào ngực anh, nghĩ tới mấy cảnh trong phim thần tượng lúc tám giờ tối.
Cô ngại ngùng đẩy anh ra: “Mới rồi em bị bước hụt chân.”
Chu Mộ không có phản ứng gì, nhìn chằm chằm sách báo rơi bày la liệt trên mặt đất.
“Đây đều là Tô Khê bảo em sắp xếp lại?”
Khúc Ca gật đầu: “Vâng ạ, trong vòng hai tiếng phải dọn dẹp cho xong, em không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi.”
Chu Mộ bỏ chiếc thang sang một bên.
Khúc Ca lo lắng nói: “Anh cất thang đi làm gì? Thế thì làm sao mà em xếp lên cao được, tầng trên cùng em có với tới được đâu.”
Chu Mộ nghe thấy lời này thì im lặng một chút, anh cầm lấy một quyển sách bên cạnh, giơ tay một cái là để lên hàng trên cùng luôn, không hề tốn chút sức lực nào….
Thì ra tầng cao nhất là để dành cho những người có vóc dáng cao dùng…..
Chu Mộ: “Em phân chia sẵn đi, cái nào cần phải để lên tầng cao nhất thì đưa cho anh.”
Khúc Ca cảm thấy ngại vô cùng, vừa nói vừa đưa sách đã phân loại sẵn cho anh: “Sao có thể làm phiền anh thế được chứ. Những quyển sách này em đều đã soạn sẵn ra rồi, cần phải để lên tầng cao nhất.”
Chu Mộ nhận lấy, đặt hết lên trên cao. Tay chân anh nhanh nhẹn, so với việc cô dùng thang leo lên cao để sắp xếp còn nhanh hơn nhiều.
Khúc Ca phân loại xong cho anh, bản thân cô thì chỉnh lại những tầng phía dưới.
Lúc anh quay về lại chỗ cô, anh còn giúp cô làm nốt cho xong.
Khúc Ca phát hiện, Chu Mộ đúng là nhiệt tình thật đấy.
Khúc Ca dọn dẹp lâu nên có hơi mệt mỏi, đúng lúc nhìn thấy nước mà Diệp Cẩm mua cho cô để ở bên, không uống cũng lãng phí. Thế là cô vặn bình chuẩn bị uống, lúc này lại có một bàn tay đoạt đi mất.
Chu Mộ lấy chai nước trong tay cô ném vào thùng rác, anh đưa một chai khác cho Khúc Ca.
Khúc Ca nhìn nhãn hiệu này, biết đây là loại nước khoáng rất đắt! Trong trường học của bọn họ bán giá tận 20 tệ một chai.
Lúc Khúc Ca nhận lấy chuẩn bị uống, cô phát hiện ra nắp đã được vặn sẵn thì bao giờ.
Cô uống xong còn tỉ mỉ thưởng thức hương vị của nó nữa. Dù sao cũng tận 20 tệ một chai cơ mà, rất muốn thử xem bên trong nó có hương vị gì.
Ừm… thì là vị của nước đó.