Chu Mộ gọi cô lên xe.
Khúc Ca ngoan ngoãn lên xe, bởi vì xe thể thao chỉ có hai vị trí, cho nên cô chỉ có thể ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái, đến lúc ngồi vào chỗ vẫn còn cảm thấy xấu hổ.
Chu Mộ cũng không nói chuyện với cô, anh vẫn luôn lạnh lùng như vậy, không biết có phải là ảo giác của Khúc Ca hay không.
Cô cảm thấy Chu Mộ dường như có ý kiến lớn với cô, sự thật thì hai người đã chia tay, mà cô là người bị hại.
Cô phải là người tức giận mới đúng, nhưng bây giờ người đang tức giận chính là Chu Mộ, cô cũng thấy kỳ lạ, lúc trước người bị bỏ rơi là mình.
Cô thậm chí còn không giận anh, còn dỗ dành anh chẳng khác nào mặt lạnh áp vào mông nóng.
Anh vẫn luôn lạnh mặt với cô như vậy, dáng vẻ giống như người khác nợ anh mấy trăm vạn vậy.
Khúc Ca thấy anh không nói lời nào, cô cũng không chủ động nói lên tiếng, hai người cứ thế im lặng, cũng may mà không bao lâu sau đã tới nơi rồi.
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Khúc Ca vang lên, cô liếc nhìn người gọi một cái rồi trả lời: "Alo, Tùng Nhất Dương! Lâu như vậy rồi mà anh không gọi điện thoại cho em, bây giờ lại đột nhiên gọi điện thoại cho em làm gì vậy?"
Bên kia bật cười: "Chuyện này không phải là nghĩ lâu rồi không gọi điện thoại cho em, nên mới gọi cho em sao? Khai giảng bên đấy của em thế nào rồi? Bên này anh vẫn chưa khai giảng, nếu không cuối tuần anh tới chỗ em chơi?"
Khúc Ca: "Anh tới đây đi, cuối tuần em cũng không có chuyện gì, em đưa anh đi dạo thủ đô! Mời anh ăn… Lẩu!"
Cô thật sự không có cách nào nói ra mình sẽ mời anh ấy đi ăn vịt quay, vừa rồi mới ăn xong thật sự là rất xót ruột.
“Được, em nói anh cũng đã đặt vé máy bay rồi, cuối tuần sẽ tới thủ đô tìm em, cuối tuần có thời gian ra ngoài mời anh ăn cơm."
Ngay khi Khúc Ca định nói đồng ý, xe đột ngột phanh gấp khiến cô giật mình hoảng sợ, cả người lao về phía trước, điện thoại trên tay cũng rơi xuống.
Cũng may có dây an toàn bảo vệ, nhưng Khúc Ca cũng bị dọa sợ, tự hỏi Chu Mộ bị làm sao vậy? Đột nhiên lái xe như vậy làm cô sợ chết khϊếp.
Điện thoại rơi xuống phía dưới, Tùng Nhất Dương cũng nghe ra được có gì đó không đúng, lo lắng hỏi cô: "Bồ Câu Nhỏ, sao vậy? Em không sao chứ? Sao lại không có tiếng gì nữa vậy? Vừa rồi nghe thấy hình như bên em giống như xảy ra chuyện, có chuyện gì vậy? Xe xảy ra tai nạn?"
Khúc Ca liếc nhìn Chu Mộ, xunh quanh người Chu Mộ dường như có sát khí tàng hình, khiến cô có chút lúng túng.
Sắc mặt đột nhiên thay đổi, có chút đáng sợ.
Cô lo lắng, vội vàng giải thích với Tùng Nhất Dương: "Không có chuyện gì đâu, em đang ở bên ngoài, ăn cơm với bạn, lát nữa về sẽ gọi lại cho anh sau, em cúp máy trước."
Khúc Ca cúp điện thoại, nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Chu Mộ, lo lắng hỏi anh: "... Sao, sao anh lại lái xe không cẩn thận như vậy? Anh cũng không uống rượu?"
Chu Mộ nghe thấy thế đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Bạn? Anh là cái gì mà không thể nói ra được? Em không dám nói cho cậu ta biết, hay là sợ cậu ta phát hiện ra em đi gặp anh? Giấu cậu ta sao?"
Khúc Ca: "... Không phải, chủ yếu là do chúng ta đã chia tay rồi sao? Nếu em nói với anh ấy, mình ra ngoài gặp lại anh, không phải là không hợp lý lại còn lộn xộn."