"Đúng vậy, em đã nộp bản đăng ký, chẳng lẽ anh không nhìn thấy? Em và bạn cùng phòng đều đã nộp, bạn cùng phòng của em tên là Lý Kim Kim. Ngày hôm đó trước khi hết hạn đăng ký bọn em đã đi nộp, có phải là sắp hết thời gian nên không thể nhận? Nhưng như vậy không được, em đã nói chuyện với Tô Khê, cô ấy đã thu bản đăng ký của bọn em, còn hỏi bọn em là năm ba, sao tới bây giờ mới nộp đơn đăng ký, là em mang đi nộp.”
Chu Mộ nghe vậy, lông mày càng nhíu chặt hơn, có vẻ như đã hiểu.
Khúc Ca lo lắng nắm lấy tay anh, nói: “Chu Mộ, em biết bây giờ anh là đại thiếu gia, nhưng dù thế nào anh cũng thấy, chúng ta đều là đồng hương… Anh có thể mở cửa sau cho em và bạn cùng phòng được không? Em cũng không còn cách nào khác, em thi trượt hai môn, nếu không vào hội sinh viên để học bù, em sẽ không thể tốt nghiệp. Anh cũng biết, mẹ em ngậm đắng nuốt cay mới nuôi được cho em ăn học, thật sự là không dễ dàng gì… Hu hu.”
Chu Mộ: "..."
Khúc Ca cũng không khóc được, chỉ có thể giả vờ khóc hai tiếng.
Chu Mộ rút tay về, phát hiện bản dù đã rất lâu không ở bên nhau nhưng anh cũng không có cách nào có thể từ chối yêu cầu của Khúc Ca, cho dù có làm gì đi nữa.
Anh nói: "Ừm, ngày mai anh sẽ giải quyết."
Khúc Ca nghe vậy liền mừng rỡ, rót nước cho anh: "Chu Mộ, anh đúng là người tốt, em và bạn cùng phòng đều nhờ anh. Em biết chủ tịch hội sinh viên như anh là người quang minh chính đại không thể đi cửa sau cũng được, cho nên anh có thể sắp xếp cho bọn em một công việc vặt, tìm một lý do nói hội sinh viên thiếu người, cần có người chạy việc gì đó. Bọn em thật sự có thể… Chịu khổ!"
Chu Mộ “Ừm" một tiếng.
Đột nhiên Khúc Ca nhìn thấy anh trở nên thuận mắt hơn, chợt cảm thấy có lỗi, vì trước kia đã nói với người khác anh cặn bã như thế nào!
Đồ ăn đã được mang lên.
Nếu không sao có thể gọi là nhà hàng cao cấp, mỗi lần từng món sẽ được mang lên, hơn nữa sau khi ăn xong một món sẽ có người tới dọn bàn, sau đó mới mang món tiếp theo lên.
Món khai vị ăn một hai miếng có thể hiểu được. Mấu chốt là món chính, vịt quay cũng chỉ có một hai miếng.
Ăn xong hết, đồ tráng miệng đã được dọn ra.
Ăn xong rồi Khúc Ca vẫn cảm thấy mình ăn chưa đủ no, chẳng lẽ đây là khẩu vị của những kẻ có tiền?
Cô… im lặng ngồi đó.
Nghĩ đến tối nay ăn một bữa đắt tiền như vậy, sáng nay cô cũng không ăn sáng, nhịn đói để chờ bữa tối nay, kết quả mới ăn có mấy miếng mà đã hết sạch, cứ thế ăn xong rồi.
Khúc Ca còn muốn ăn thêm, nhưng thật sự quá đắt, cô cũng không có nhiều tiền.
Chu Mộ chăm chú nhìn cô uống nước, gọi nhân viên phục vụ tới, gọi cơm rang thịt bò Wagyu và gan ngỗng cho cô.
Ngoài việc đắt tiền ra, thì nó còn nhiều hơn một chút.
Khúc Ca nghĩ anh gọi để ăn, trong đầu vẫn đang thầm tính xem tháng sau có phải ăn bánh bao hay không.
Nhưng Chu Mộ lại đẩy tới trước mặt cô: "Ăn đi."
Khúc Ca kinh hãi: "... Em, em không đói."
Chu Mộ: "Anh mời em, coi như anh cảm ơn ân cứu mạng của em."
Khúc Ca: "..."
Khúc Ca có chút xấu hổ, nhưng cô quá đói bụng, cầm thìa lên vùi đầu ăn phần cơm kia, quả thực quá ngon, đã một ngày chưa ăn nên chỉ một lúc cô đã ăn hết những thứ vừa được mang lên.
Sau đó nhân viên phục vụ còn đem lên cho cô một phần tráng miệng lớn.
Chu Mộ thanh toán.
Khúc Ca thoáng nhìn qua, cừ thật, mấy món này còn đắt hơn mấy món đặt theo nhóm của cô...
Khúc Ca lại càng thêm xấu hổ.
Sau khi thanh toán xong, Khúc Ca liền đi vào nhà vệ sinh rồi cùng anh đi ra ngoài, anh lái xe tới, lần trước cũng là anh lái xe tới khách sạn.
Khúc Ca cũng biết chút ít về chiếc xe này, bạn cùng phòng ký túc của cô cũng từng nhắc tới, cái gì mà Audi R8 là xe thể thao, hơn nữa cũng mấy trăm vạn.
Khúc Ca cảm thấy mình thật là tệ, bạn trai cũ như vậy, cô còn tới nhà hàng cao cấp đặt bàn theo nhóm!