Chu Mộ nghe vậy chợt nghĩ đến khi còn rất nhỏ, hai người về nhà bà ngoại, không nhắc tới chuyện từ khi còn nhỏ hai người đã lớn lên cùng nhau, nhà bà ngoại còn ở cùng một nơi, mẹ của hai người cùng quê.
Chu Mộ mặc dù xuất thân nghèo khó, nhưng những người quen biết anh đều nói anh đã quen được chiều chuộng?
Không muốn chạm vào bùn đất, cũng không muốn bị dính chút vết bẩn nào, thậm chí khi về quê cũng cảm thấy bẩn thỉu, trời sinh đã là người sạch sẽ.
Vì để chiều theo tính tình của anh, còn phải dọn phòng riêng của ông cụ thật sạch sẽ.
Cho nên anh đành qua nhà bà ngoại Khúc Ca ở hai ngày, ngủ cùng với Khúc Ca.
Khúc Ca rất thích chơi đùa, nên khi về nhà bà ngoại đã cùng mấy người bạn trong thôn đi bắt ếch.
Việc này đã dọa cho Chu Mộ sợ tái mặt, tới mức anh không chơi với cô nữa.
Anh không muốn đi, mà chỉ muốn ở nhà, nhưng lại bị Khúc Ca lôi đi.
Khúc Ca đi bắt ếch nửa ngày, nhưng cũng không bắt được con nào.
Cuối cùng, con ếch nhảy lên vai Chu Mộ, thiếu chút nữa dọa anh ngất đi vì sợ.
Khúc Ca dùng hai tay vồ lấy con ếch, cô cầm con ếch chơi đùa, thật sự là trông rất vui!
Nhưng mà, có thể coi như là cứu Chu Mộ, bằng không, nếu tiếp tục ở trên vai của anh, có thể khiến anh bị dọa chết khϊếp.
Chu Mộ muốn quay về, Khúc Ca cũng đi theo, cô lại tiếp tục nghịch con ếch trong tay, véo nó một cái thì phát hiện nó sẽ phình to lên.
"Anh Chu Mộ, anh không muốn chơi sao? Em thấy trò này rất vui, nhưng hơi nhỏ, nếu nhỏ quá ăn cũng sẽ không ngon."
Chu Mộ: "..."
"Nếu lớn hơn một chút thì tốt rồi, thịt rất nhiều, đáng tiếc có một con cũng không thể ăn được."
Chu Mộ: "..."
Chu Mộ lập tức bỏ chạy, Khúc Ca tóm lấy con ếch, dùng đôi chân ngắn chạy đuổi theo phía sau: "Anh Chu Mộ, sao anh chạy nhanh như vậy? Chờ em với."
Sau đó Khúc Ca còn nuôi con ếch nhỏ mà cô nghĩ là rất dễ thương, cô nuôi nó trong l*иg sắt, ngày nào cô cũng quan sát con ếch mà mình mang về nhà nuôi.
Bởi vì con ếch kia mà Chu Mộ không dám tới tìm Khúc Ca, nhưng Khúc Ca lại mang theo con ếch tới tìm Chu Mộ.
Một ngày sau, Chu Mộ thật sự không chịu nổi nữa, mỗi ngày phải nhìn thấy con ếch, anh liền đưa con ếch cho bác gái ở dưới lầu xử lý.
Trở về phải mời Khúc Ca ăn sáu ly kem, đương nhiên là không có chuyện này.
Nhưng ngày hôm sau, ba của Khúc Ca nhìn thấy con ếch của Khúc Ca không còn nữa, sợ Khúc Ca khóc lóc liền đi ra chợ mua về cho cô một con, chủ yếu là người ta cũng không bán một con, cho nên đành phải mua cả lố.
Chu Mộ càng thêm tuyệt vọng.
Sau này phụ huynh còn mang mấy con ếch đi chế biến món ăn.
Chu Mộ nhớ lại chuyện trước kia, khi nghĩ đến con ếch không nhịn được mà nhíu mày.
Khúc Ca nói cứu anh, chuyện này nói ra cũng thật là buồn cười, anh sợ tới mức một tháng cũng không dám tới tìm Khúc Ca, cũng không cho cô tới tìm mình.
…
Lúc này, Chu Mộ đã dứt ra khỏi những kí ức xưa.
Khúc Ca nói cô đã nộp bản đăng ký cho hội sinh viên, nhưng anh không thấy bản đăng ký mà cô đã nộp.
“Em đã nộp bản đăng ký?"
Khúc Ca hồi hộp chờ đợi câu trả lời của anh, nhưng khi nghe thấy như vậy không khỏi sửng sốt một chút, sau đó mới gật đầu.