Nhưng dù nói thế nào thì cô cũng đến đây để nhờ người ta giúp đỡ, dáng vẻ nhất định phải giống như tới cầu xin giúp đỡ.
Cô nhìn Chu Mộ nở một nụ cười xấu hổ xem như chào hỏi.
"Chu Mộ, đã lâu không gặp."
Chu Mộ liếc cô một cái, không nói gì, liền đi vào.
Khúc Ca cũng đi theo phía sau.
Đây là lần đầu tiên Khúc Ca tới một nhà hàng cao cấp như vậy, đây là nhà hàng vịt quay mà cô thấy trong danh sách giới thiệu, có thể coi như là trân châu đen trong các cửa hàng vịt quay.
Vịt quay với trứng cá muối! Nghe tên thôi đã thấy đắt rồi!
Cô thầm nghĩ bây giờ anh đã trở thành đại thiếu gia rồi, cũng không còn giống với người trong trấn nhỏ nhà bọn họ nữa, bây giờ anh là người có tiền, có thể mỗi lần ăn cơm đều sẽ tới nhà hàng cơm Tây cao cấp, cho nên nếu dẫn anh tới mấy nhà hàng lẩu sẽ làm ảnh hưởng tới thân phận của anh, vì vậy cô đặc biệt chọn một nhà hàng đắt tiền để có thể dễ dàng nói chuyện với anh.
Chỉ là nhà hàng này quả xứng danh là trân châu đen, cũng quá đắt rồi, trang trí xa hoa, thái độ của nhân viên phục vụ còn hơn cả Haidilao.
Bắt đầu phục vụ từ khi hai người bước vào cửa.
Việc này khiến cô có chút không quen.
Khúc Ca xấu hổ nói với nhân viên phục vụ: "Chúng tôi đặt bữa tối cho hai người..."
Nói xong cô liền hối hận, vốn tưởng ăn bữa tối hai người là rất nhiều tiền.
Kết quả sau khi tới đây mới phát hiện ra nhà hàng của người ta cao cấp như vậy, cô còn đặt bàn theo nhóm khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng.
Đặt bàn theo nhóm cũng rất đắt, hơn một nghìn, nhưng vẫn tiết kiệm hơn một chút.
Vì để mời bữa ăn này, một tháng sau, cô sẽ phải ăn bánh bao.
Cô lấy điện thoại di động ra để lấy mã xác minh.
Nhân viên phục vụ kiểm tra việc đặt hàng của cô, một nhân viên phục vụ khác tới rót nước cho hai người họ.
Khúc Ca thầm nghĩ trong những nhà hàng cao cấp như vậy sẽ có người phục vụ phụ trách việc rót nước, cô còn muốn tự mình bưng cốc trà đưa cho Chu Mộ, nhưng cuối cùng người ta cũng không khiến cô phải đυ.ng tay vào.
Khúc Ca uống nước chanh có thêm đá, uống xong, thấy người phục vụ muốn rót thêm nước, cô vội nói: "Tôi sẽ tự làm."
Cô cầm lấy bình rót nước cho Chu Mộ, thầm nghĩ hơn một nghìn không thể lãng phí.
Tiếp theo còn chân chó nói: "Chu Mộ, lần trước em nhìn thấy anh ở văn phòng hội sinh viên, hiện tại anh thật sự rất giỏi, có thể trở thành chủ tịch hội sinh viên. Chính là… Gần đây em thấy hội sinh viên có tuyển thêm người mới, lần trước em và bạn cùng phòng ký túc đã nộp bản đăng ký, nhưng đều không vượt qua bài kiểm tra, em không biết bên phía hội sinh viên có thiếu người làm việc vặt không, có thể cho bọn em tham gia... Bọn em cũng không phải người làm được việc gì lớn, nhưng em có thể giúp mọi người làm mấy việc lặt vặt, bưng trà rót nước, mua cơm, chạy các công việc vặt, mấy việc này bọn em đều có thể làm, chỉ cần anh sẵn lòng cho bọn em tham gia."
"Chỉ là anh xem như nể tình chúng ta là đồng hương nhiều năm như vậy, còn có khi anh còn nhỏ, không phải em… Đã cứu anh sao?"