Mùa Đông Ở Berlin

Chương 64: Em thế nào tôi cũng thích (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B32

Nhiều khi tôi nghĩ, có lẽ tôi nên chịu trách nhiệm nhiều hơn.

Khi tôi tuyệt vọng nhận định người trong mơ là Nam Nam, tôi nên nhận ra điều đó.

Có một em người yêu nhạy cảm và dính người, với tôi, đây không phải gánh nặng mà là động lực để tôi cố gắng tìm kiếm một thế giới mới.

Thật lâu trước đây, tôi từng nói với bố là sớm muộn gì tôi cũng sẽ rời xa ông.

Khi ấy mẹ tôi vừa qua đời, tôi mới biết những chuyện xấu ông đã làm, ông phản bội những người phụ nữ yêu mình, lừa dối, giả vờ, thực ra tôi không chắc mẹ Nam Nam có phải là người cuối cùng hay không.

Tôi cũng không rõ, rốt cuộc bà có biết người đàn ông kia là hạng người gì không.

Nhưng tôi đâu rảnh mà lo những chuyện đó, tôi và Nam Nam còn chưa lo nổi chuyện chúng tôi.

‘Một mình rời đi’ lúc trước, giờ đã biến thành ‘Bỏ trốn’, tôi phải làm nhiều hơn trước.

Lên đại học, cuộc sống ở đây thay đổi rất nhiều so với trước kia.

Cuộc sống đại học phong phú nhưng không thể khơi dậy hứng thú của tôi, tôi chỉ muốn cố gắng hết sức trong thời gian ngắn nhất, sau đó tự tin nói với Nam Nam: “Mọi chuyện cứ để anh lo.”

Nam Nam là bé ngốc, tôi muốn em được sống thoải mái.

Hàng tuần chúng tôi đều gọi điện thoại cho nhau, hẹn nhau một thời điểm nào đó vào cuối tuần, đảm bảo không có ai khác trong nhà.

Đến lúc đó, Nam Nam sẽ cầm điện thoại không dây ở phòng khách vào phòng ngủ, qua điện thoại, chúng tôi nói những lời thân mật không thể để người khác nghe thấy, hoặc là, những lời không đứng đắn.

Tôi rất muốn em.

Lúc đầu vẫn ổn, nhưng sau thời gian dài, tôi vừa nghe giọng em đã muốn chạy về với em.

Cởi hết quần áo trên người em, để em trần trụi thở dốc trong vòng tay tôi.

Những chuyện đã từng làm không biết bao nhiêu lần, nay lại thành xa xỉ.

Nhưng sự xa xỉ đó cũng sinh ra chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới.

Lúc nói chuyện điện thoại với em, tôi luôn không nhịn được mà nói vài câu khiến em ngại ngùng, thậm chí có vài lần, chúng tôi vừa nói chuyện vừa thủ da^ʍ.

Em rất thẹn, sẽ nói đừng mà, nhưng khi tôi nói “Nam Nam, anh muốn em”, em sẽ suy nghĩ một lúc, sau đó rất phối hợp nói, “Anh ơi, anh vào đi.”

Khi tôi nhắm mắt lại, dường như một góc nhìn mới đã được tạo ra.

Tôi như đang bay cao trên bầu trời, cúi xuống là có thể thấy một tôi khác đang làʍ t̠ìиɦ với Nam Nam.

Chúng tôi mây mưa trên chiếc giường nhỏ chật hẹp của em, cơ thể trần trụi như vũ công trên giường, những giọt mồ hôi rơi xuống chính là tiếng vỗ tay và khán giả của chúng tôi.

Tôi thích nghe tiếng rêи ɾỉ của em trong điện thoại, kìm nén lại hơi ngại ngùng, giống như trái cây tươi xanh thơm ngon lúc trước, luôn khiến tôi thèm thuồng.

Rõ ràng cách hơn nghìn cây số, nhưng dường như tôi có thể chạm vào em, hôn em, chú đại bàng vô cùng khát khao em như thực sự đang cắm trong cơ thể em, đẩy đưa cùng em.

Tôi nói: “Nam Nam, em kẹp chặt quá.”

Bỗng nhiên em thở hổn hển và nói: “Thế anh có thích không?”

Thích.

Em thế nào tôi cũng thích.

Em không chỉ là hình chiếu du͙© vọиɠ của tôi, mà còn là hình chiếu tình yêu của tôi.

Chắc chắn tình yêu của tôi vươn về phía em mà lớn lên, nếu không, tại sao từ khi chúng tôi chưa gặp nhau, em đã đến trong giấc mơ của tôi?