Góc nhìn A: Thụ
Góc nhìn B: Công
A33
Sau khi anh đi, mùa hè cũng kết thúc.
Khi tôi giẫm lên lá vàng đến trường, Tiểu Bắc nói: “Mai này anh có muốn thi vào trường của tên kia không?”
Lúc đó mũi chân tôi vừa chạm vào một chiếc lá, nghe nó nói, tôi rụt chân lại, cúi xuống nhặt chiếc lá khô héo lên, cầm trong tay ngắm nghía.
“Muốn chứ,” tôi nói, “Nhưng không đỗ được.”
Điểm của anh rất cao, trường anh học là một trong những trường top đầu. Tôi quá kém, một con chim ngu ngốc không thể bay sang bờ bên kia đại dương.
“Chưa chắc,” Tiểu Bắc an ủi tôi, “Một năm mà, chuyện gì cũng có thể thay đổi.”
Chuyện gì cũng có thể thay đổi ư?
Nhưng chắc hẳn tình yêu thì không.
Tôi luôn cảm thấy như mình đang rơi mỗi ngày, nhưng đôi khi tôi thức dậy vào nửa đem, nhìn thấy chiếc giường trống đối diện, tôi lại nghĩ mình đang ở dưới vực sâu rồi, còn có thể rơi xuống đâu được nữa?
Khi tôi nói chuyện này với anh, anh bảo: “Đầu tiên, em không hề ở dưới vực sâu, anh biết điều gì đang làm em bối rối, nhưng điều đó không quan trọng.”
Không quan trọng ư?
Tôi đang yêu anh trai của mình.
“Tiếp theo,” anh nói tiếp, “Dù em đứng ở đâu, nếu em rơi xuống, anh sẽ đứng dưới đỡ lấy em, nếu em muốn leo lên, anh sẽ đẩy em lên.”
Anh nói với tôi: “Tính cách của em khiến em không thể phớt lờ gia đình và đạo lý, nhưng anh có thể, chỉ cần em chịu ở bên anh, mọi chuyện xấu cứ để anh làm.”
Thật ra tôi rất ghét cái tính lo trước lo sau của mình, giống như bùn dính giày ngày mưa, khiến người ta phiền chán.
Tôi cũng muốn sống thoải mái hơn chút, khỏi bận tâm đến người khác, chỉ theo đuổi những gì mình muốn.
Nhưng mỗi ngày nhìn thấy bố mẹ và Tiểu Bắc, trái tim tôi như bị một tảng đá lớn đè xuống, đến cả thần tiên cũng không thể nhấc nó ra.
Nhưng tôi vẫn tin họ… anh và Tiểu Bắc.
Năm cuối cùng, một năm anh không ở bên tôi, tôi cố gắng học hành, mục tiêu duy nhất là đến thành phố của anh.
Có lẽ người hiểu bản thân nhất chính là mình, dù giả vờ ngoan ngoãn xuất sắc, nhưng chỉ mình mới biết rốt cuộc con người mình ra sao.
Nhưng điều đáng mừng là, trước đây tôi chẳng có mục đích, bây giờ ít nhất tôi cũng biết mình muốn đi về hướng nào. Cuộc đời mơ hồ của tôi không còn là nền cho Tiểu Bắc nữa, rốt cuộc tôi cũng có lý tưởng của riêng mình.
Tiểu Bắc giúp tôi rất nhiều, em trai như người thầy của tôi, thậm chí sau khi thành tích của tôi được cải thiện, nó còn đắc ý ngồi đó bắt chéo chân, bảo tôi gọi một tiếng sư phụ.
Ngày nào tôi cũng xịt nước hoa Berlin im Winter, nhớ Bách Lâm của tôi, và cố gắng để gặp được Bách Lâm của tôi.
Trong cuộc sống đó, dường như quãng đường hơn nghìn cây số cũng trở nên bớt khó khăn hơn.
Tôi đang tiến bộ, tuy tiến triển chậm chạp nhưng tôi vẫn đang cố gắng tiến lên.
Tôi thức cả đêm để học bài, rồi sau khi mọi người ở nhà đã ngủ say, tôi trốn vào toilet nghĩ đến anh và thủ da^ʍ.
Sau đó, tôi luôn cảm thấy mọi thứ của mình đều tràn đầy hy vọng, giống như ánh mặt trời bất chợt xuất hiện trong ngày tuyết, chiếu sáng mọi thứ xung quanh lấp lánh như kim cương.
Đến mùa đông, tôi nằm bên cửa sổ ngắm tuyết một mình.
Những ngày này tôi thường ngủ trên giường của anh, hàng đêm tôi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn mình trong chăn của anh, như anh đang ôm tôi.
Tôi còn thèm muốn những du͙© vọиɠ xa xỉ này kia.
Có lẽ đây là bản chất của tôi, đôi khi tôi nghĩ, chắc hẳn trước khi đầu thai mình là một con rắn, vì tôi đã từng đọc ở đâu đó mà tôi quên mất, rắn là loài vật da^ʍ nhất thế giới.
Ban đầu tôi không thế này, nhưng sau khi gặp anh, bản tính của tôi như bị đánh thức, cả người chỉ muốn dán chặt vào anh, để da thịt tôi hòa vào da thịt anh, để xương cốt tôi biến thành xương cốt của anh.
Để tôi biến thành anh, hoặc là chia cho tôi một nửa của anh.
Giống như loài lưỡng tính, tôi muốn trở thành một mặt không thể tách rời của anh.