Mùa Đông Ở Berlin

Chương 63: Em thế nào tôi cũng thích (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A32

Ngày anh đi, anh để lại cho tôi một bức thư, thực ra tôi muốn gọi nó là thư tình hơn.

Tôi thích thư tình, nhưng mà chỉ thích anh viết cho tôi.

Anh viết ở phần mở đầu: Hôm nay em có ngoan không?

Tôi ngồi trên giường, hai tay cầm tờ giấy mỏng, khi đọc được câu này, tưởng tượng ra biểu cảm và giọng điệu của anh khi nói câu này bên tai tôi, không nhịn được bật cười.

Anh luôn có thể khiến cuộc sống của tôi trở nên quá đỗi ngọt ngào, ngay cả khi anh không ở bên tôi.

Nét chữ của anh rất đẹp, đó là kiểu chữ mà tôi có học cũng chẳng học được. Nét nào cũng đượm hơi thở của anh, tôi nhẹ nhàng vuốt nét chữ nằm lại trên trang giấy như đang vuốt ve anh.

Thật ra, trong bức thư này chẳng có gì mới cả. Đọc đi đọc lại đều là anh khát khao tôi thế nào, ước gì thời gian trôi qua mau, để chúng tôi gặp lại nhau sớm hơn.

Nhưng chính những nội dung không mới này lại khiến tôi trốn trong chăn khóc hơn nửa ngày, Tiểu Bắc ngồi trên ghế im lặng nhìn tôi, một lúc lâu sau mới nói: “Tên kia đang ức hϊếp anh.”

Ức hϊếp tôi ư?

Có lẽ anh đang ức hϊếp tôi thật.

Nếu không thì, tại sao anh biết tôi không chịu đựng được những lời tâm tình này, anh vẫn muốn để lại bức thư như vậy?

Anh cố ý muốn tôi khóc vì anh, để chứng minh rằng tôi không nỡ để anh đi nhường nào.

Nhưng dù là anh có ‘ý đồ xấu’ như vậy, tôi vẫn thích không chịu nổi.

Có lẽ trên đời này thực sự ẩn giấu một loại thuốc độc nào đó, hơn nữa cả đời cũng không giải được.

Với tôi, thuốc độc kia nằm trên người anh, đó là làn da anh, dòng máu anh, hơi thở anh, chú đại bàng mà anh từng đâm sâu vào cơ thể tôi.

Đương nhiên, tất cả tóm lại chính là anh, và tình yêu của anh.

Ngoài lá thư, anh còn đặt một chai nước hoa dưới gối tôi.

Tôi chưa bao giờ dùng nước hoa, chẳng biết gì về thứ này.

Tôi không thể phân biệt sự khác nhau giữa các mùi hương, không biết chúng có lợi gì cho cuộc sống con người.

Nhưng là đồ anh tặng, chắc chắn là tốt nhất.

Anh viết trong thư, chai nước hoa này là anh mua bằng tiền đi làm thêm, không tiêu xu nào của gia đình, hoàn toàn thuộc về anh và tôi.

Tên của chai nước hoa này là… Berlin im Winter.

Berlin.

Bách Lâm.

Tôi rất thích tên anh.

Trong trí nhớ đọc hạn hẹp của mình, tôi từng thấy một cặp đôi hôn nhau trên đại lộ Unter Den Linden trong một cuốn sách nào đó, cảnh tượng ấy được miêu tả lãng mạn vô cùng.

Từ đó về sau tôi rất ấn tượng với nơi này ở Berlin, Dù tôi không biết rốt cuộc nó như nào, nhưng tôi luôn mơ mộng, tôi nghĩ có thể một ngày nào đó mình sẽ có cơ hội đến đấy.

Nhưng không ngờ, tôi thực sự gặp được Berlin của mình.

Tôi đã đến với anh, anh ôm tôi.

Mùa đông giá lạnh ở Berlin.

Tên anh, và mùa chúng tôi gặp nhau.

Tôi ấn nhẹ vòi xịt, nước hoa phun ra trước mặt tôi.

Có phải mùi hương dễ khiến người ta lạc lối không nhỉ?

Khi hương nước hoa lan tỏa khắp không khí xung quanh tôi, khứu giác đã chi phối mọi thứ, kéo tôi vào một ngày tuyết rơi mịt mù.

Tôi và anh tình cờ gặp nhau trong gió tuyết, thậm chí tôi còn chưa nhìn rõ nét mặt anh, đã được anh quấn trong chiếc áo khoác len màu nâu.

Đây chính là mùi hương trong vòng tay anh.

Tận sâu trong rừng rậm giữa mùa đông khắc nghiệt, anh đốt gỗ thông sưởi ấm cho tôi.

Mùa đông giá lạnh ở Berlin.

Tôi ôm nước hoa ngủ thϊếp đi.