Mùa Đông Ở Berlin

Chương 62: Đi (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B31

Hình như gần đây Nam Nam rất thiếu cảm giác an toàn, tôi nghĩ tôi biết tại sao.

Khi đối mặt với em, tôi luôn thấy bối rối. Có lẽ đây là vấn đề thường gặp khi yêu, rất yêu người ấy nhưng lại chẳng biết phải làm thế nào để khiến người ấy yên tâm.

Thư thông báo trúng tuyển đã đến, thời gian tôi ra đi đã được xác định.

Vốn dĩ, nếu tôi không yêu Nam Nam, tôi sẽ rủ các bạn cùng lớp đi du lịch với nhau trong kỳ nghỉ này, giống như Hứa Trình.

Nhưng vì có em, tôi chỉ muốn ở bên em, trong cơ thể em.

Em cũng vậy, sau khi nghỉ không hề đi đâu, chúng tôi đều ở nhà, chỉ ước có thể ở bên nhau mọi lúc.

Rõ ràng không phải tận thế, nhưng chúng tôi như đã thấy ngày tàn của thế giới, giành giật từng khoảnh khắc để yêu nhau.

Ngày tôi đi, Nam Nam không đi tiễn, em kiếm cớ trốn trong nhà.

Không đi cũng tốt, kẻo em lại khó chịu, tôi nhìn cũng lo.

Trước khi đi, tôi đặt một bức thư dưới gối của em, chẳng biết bao giờ em tìm thấy, nhưng hy vọng sau khi thấy nó, em có thể tin tôi hơn một chút, có thể cười nhiều hơn một chút.

Tôi và Hứa Trình không học cùng trường đại học, nhưng ở cùng một thành phố, hai chúng tôi đi cùng nhau, không để người lớn phải đưa đi.

Trên sân ga, Hứa Trình và Ngu Bắc đứng cạnh nhau nói gì đó, bố đứng trước mặt liên tục dặn dò tôi, còn mẹ Nam Nam thì mắt đỏ hoe.

Đó là một ngày mây đen dày dặc, rất ngột ngạt, hợp để chia tay.

Nam Nam không đến, thế giới đông đúc trở nên thật trống trải, những tiếng ồn bên tai tôi như biến mất, chỉ muốn cố gắng nhìn xem em có đến tiễn tôi không.

Ngay sau đó, nhân viên soát vé bắt đầu giục chúng tôi lên tàu.

Tàu sắp chạy rồi.

Tôi và Hứa Trình lên tàu, đứng ở cửa, lúc vẫy tay chào bên ngoài cứ như đang chào tạm biệt mười tám năm đã qua của mình.

Tiếng còi reo lên, tàu chậm rãi lăn bánh.

Trước đây luôn khao khát, sau này dẫn dần trở nên không nỡ, nhưng giờ phút này, tôi vẫn ra đi.

Tôi nhìn bố, ông cau mày vẫy tay với tôi.

Ngu Bắc quay lại như đang tìm gì đó, tôi thầm giật mình, cũng ngó quanh một vòng.

Phía sau máy bán hàng tự động trên sân ga, Nam Nam đang đứng đó nhìn tôi.

Tàu chầm chậm lướt qua trước mặt em, tôi gần như đẩy người trước mặt ra để đến khung cửa sổ gần nhất.

Em cũng nhìn thấy tôi, bỗng nhiên chạy lên vẫy tay với tôi.

Bé ngốc này, rõ ràng vẫn đến nhưng nhất quyết tránh mặt tôi.

Nhưng tôi nghĩ, có lẽ tôi có thể hiểu tại sao em lại làm thế.

Nam Nam đến tiễn tôi cùng gia đình là Ngu Nam em trai tôi, còn người lén lút chạy đến đây gặp tôi lại là mối tình đầu của tôi.

Chúng tôi có hai thân phận với nhau, hôm nay, chúng tôi chỉ muốn vẫy tay chào tạm biệt nhau với thân phận người yêu, chờ lần sau gặp lại.

Hứa Trình nói: “Cậu xem em ấy khóc kìa, tớ cũng đau lòng.”

Không đau lòng sao được.

Lúc trước Nam Nam đã kể cho tôi nghe “Câu chuyện về Adam”, bây giờ hai Adam chia xa, một người rời khỏi Vườn địa đàng đi khai phá một thế giới mới cho họ, người ở lại ngồi trên cây táo, ngẩn ngơ nhìn về phương xa.

Nhưng dù thế nào, tôi đều thấy đó không phải chuyện xấu.

Chỉ cần một năm, chúng tôi sẽ có một thế giới mới, tự do hơn.

Tôi rất mong chờ.