Mùa Đông Ở Berlin

Chương 61: Đi (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A31

Mùa hè này mang đến cho tôi những cảm xúc phức tạp.

Tôi chưa bao giờ thích mùa hè, vì ở quê tôi, vừa đến hè thì chỗ nào cũng dính bết, khiến người ta bực bội.

Mặc dù sau khi đến đây, do vị trí địa lý mà mùa hè mang đến cho tôi một cảm giác khác, đó là cái nắng như thiêu đốt và gió nóng khô rát, nhưng tôi vẫn không thể tận hưởng mùa hè được.

Vì tôi biết rằng sau khi mùa hè này kết thúc, anh sẽ phải đi.

Tôi từng cố gắng cảm nhận mùa hè, nhưng cuối cùng tôi chỉ cảm nhận được anh.

Hầu như ngày nào anh cũng đến trường tìm tôi, chúng tôi chuyển đến lớp học trên lầu năm, ngay sát lớp cũ của anh, thỉnh thoảng giữa giờ nghỉ giải lao, tôi sẽ chạy tới cửa lớp ngó vào trong, nhưng tôi biết anh không ở đó.

Anh không ở đó, nhưng chẳng sao, anh đang chờ tôi ở nơi khác.

Trong tiết thể dục của tôi, như thường lệ anh đứng trên sân thượng vắng người không có camera giám sát, chờ tôi chạy tới ôm anh.

Buổi tối tan học, anh đứng ở cổng khu nhà dạy học, đi cùng tôi trên con đường tối, bí mật nắm tay tôi trong bóng đêm.

Thời gian như nước, tôi có thể cảm nhận nó đang lướt qua cơ thể mình.

Tôi đếm từng ngày, càng nắm tay anh chặt hơn.

Anh làm bài thi rất tốt, nhận được thư thông báo trúng tuyển từ trường đại học lý tưởng của anh.

Hôm đó trời đổ mưa rào, bưu điện gọi điện bảo chúng tôi tự đến lấy.

Tôi chủ động xin đi cùng anh, vừa ra khỏi nhà đã không kìm được bắt đầu hôn anh.

Chúng tôi đứng trong hành lang mờ tối, bên ngoài là sấm sét vang dội, hạt mưa gõ mạnh lên cửa sổ, khiến tôi nhớ đến ngày anh hoàn thành kỳ thi đại học.

Tôi hỏi anh: “Anh, anh có vui không?”

Anh ôm tôi, “Ừ” một tiếng bên tai.

Nhưng thực ra tôi hơi buồn.

Anh nói: “Em cũng phải vui lên.”

Anh buông tôi ra, nhéo má tôi rồi cười bảo, “Vì chúng ta đang tiến gần hơn một bước tới mục tiêu bỏ trốn.”

Tôi bật cười, ôm chầm lấy anh không muốn nhúc nhích.

Có tiếng bước chân từ trên lầu truyền đến, chúng tôi vội vàng tách ra, cầm dù rời đi trước khi người kia xuống lầu.

Thư thông báo trúng tuyển của anh rất đẹp, tôi ngắm nó thật lâu.

Đến nay tôi vẫn luôn thấy mình không đủ thông minh, học không giỏi, tôi đã cam tâm làm nền cho Tiểu Bắc ở khía cạnh này từ lâu rồi. Nhưng khi nhìn thấy thư trúng tuyển của anh, hơn bao giờ hết, tôi ước mình có thể giỏi hơn một chút.

Hè năm nay ẩm ướt từ đầu đến cuối mùa, mưa rả rích liên tục, có khi kéo dài cả vài ngày.

Sau khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, bố mẹ không ở nhà vào ban ngày, có lẽ Tiểu Bắc cố tình tạo cơ hội cho chúng tôi ở riêng, nó thường mang cặp sách đến thư viện học bài.

Tôi và anh ở nhà, mỗi khi trời mưa to anh sẽ ôm lấy tôi, chúng tôi ôm hôn nhau, rồi tự khiến mình ẩm ướt hơn ngày mưa.

Nhiều lần tôi không nhịn được, bật khóc nức nở khi đang làʍ t̠ìиɦ với anh.

Anh liên tục an ủi tôi, dùng nụ hôn của anh, dùng cơ thể của anh, nhưng thứ hiệu quả nhất là một câu anh nói với tôi: “Nam Nam, ngoan nào.”

Tôi chưa bao giờ dựa dẫm người khác như vậy, tôi chẳng biết tại sao mình lại thế này.

Tôi như cây hoa lan bị ghép lên thân cây, còn anh chính là thân cây mà tôi bám vào, một khi rời xa anh, chẳng mấy chốc tôi sẽ chết.

Nhưng tôi cũng biết, chúng tôi không thể, tôi không thể giữ chân anh, cũng chẳng thể đi cùng anh.

Về lý thuyết thì kiểu chia tay này chẳng là gì, nhưng tôi luôn sợ hãi, sợ rằng giữa chúng tôi sẽ xảy ra thay đổi nào đó, anh gặp được người tốt hơn, sẽ thấy thế giới rộng lớn hơn, và rồi, anh không cần tôi nữa.