Góc nhìn A: Thụ
Góc nhìn B: Công
B29
Trước đây luôn cảm thấy còn lâu mới tới kỳ thi đại học, nhưng thực ra, mọi thứ đều đang gần hơn mỗi ngày.
Khi bước ra khỏi phòng thi, trời đổ mưa to đến nỗi đứng trước cửa tòa nhà cũng không thể thấy cổng trường.
Tôi bung dù lên, kết quả mới đi được mấy bước đã ướt quần.
Hứa Trình đuổi theo tôi từ phía sau: “Sao rồi?”
“Cũng tạm,” Tôi nói, “Dù sao cũng thi xong rồi.”
Với tôi, thi đại học đúng là một sự kiện có ý nghĩa quan trọng, và ‘ý nghĩa’ chứa đựng trong khoảng thời gian này, có lẽ còn nhiều hơn người khác một chút.
Hứa Trình hỏi tôi sao đi nhanh thế, tôi nói: “Nam Nam đang chờ tớ.”
Lúc đi ra ngoài, tôi vừa liếc nhìn đã thấy Nam Nam đứng gần nhất, những người khác không có ở đó, tôi đoán là em bảo họ đi trước rồi.
Em gọi tôi, gọi tôi là anh trai và vẫy tay với tôi.
Em cầm một chiếc dù lớn trông hơi yếu ớt, tôi sợ gió mạnh hơn sẽ thổi em bay mất, sợ trời mưa lớn hơn sẽ cuốn em trôi đi.
Tôi đi về phía em, cất chiếc dù của mình rồi đến trước mặt em.
Tay tôi nắm chặt bàn tay cầm dù của em, không ai biết đây là cái nắm tay bí mật của chúng tôi, không đơn giản chỉ là đi chung một chiếc dù.
Em đứng bên ngoài lâu quá, bàn tay lạnh cóng.
Một tay tôi nắm tay em, một tay khoác vai em, dẫn em ra khỏi đám đông.
Em hỏi tôi: “Anh, anh làm bài thế nào?”
“Phát huy bình thường.” Tôi hỏi em, “Sao có mình em ở đây?”
Em nhìn tôi cười, hai chúng tôi kề sát nhau, lúc nói chuyện, em hơi ngửa đầu lên, môi gần như dán vào vành tai tôi: “Em bảo mọi người về trước.”
Tôi nhìn em.
“Em nói anh thi xong chắc chắn rất mệt, em ở lại chờ anh, bảo cả nhà về trước chuẩn bị tiệc mừng cho anh.” Em nói xong giơ tay kia lên, chúng tôi đang đứng bên đường, em thì thầm, “Anh ơi, bây giờ em chưa muốn về nhà.”
Ba mươi tệ thuê một phòng nghỉ ngắn hạn trong bốn tiếng, căn phòng thiếu ánh sáng, ẩm thấp và lạnh lẽo trong ngày mưa.
Nam Nam nằm trên chiếc giường hơi lạnh, ôm tôi rêи ɾỉ.
Đây không phải lần đầu tiên chúng tôi đến chỗ thế này, trước kia để tránh người nhà, chúng tôi tìm đủ cớ để ra ngoài thuê phòng.
Tôi từng nói có nhiều nhà nghỉ không quy định quá khắt khe, tôi đến trước đăng ký thuê phòng, em đến sau tìm tôi là được.
Chuỗi khách sạn dĩ nhiên có điều kiện tốt hơn những nhà nghỉ dơ dáy thế này.
Nhưng lần nào Nam Nam cũng từ chối, em nói ở đây em càng có kɧoáı ©ảʍ hơn.
Tôi không hiểu, nhưng đây chẳng phải vấn đề nghiêm trọng, em thích đi đâu thì chúng tôi đến đó.
Vì thời gian này chuẩn bị thi đại học, lâu lắm rồi chúng tôi chưa làm, có lẽ chuyện này lâu không làm sẽ trở nên vụng về, hình như em dễ thẹn hơn hồi trước.
Toàn thân Nam Nam bám vào người tôi, không nhìn tôi mà nhắm nghiền mắt, nhưng em cứ hôn liên tục như chú mèo con háu ăn.
Sau một lúc lâu, khi tôi tiến vào lần nữa, em thì thầm nức nở bên tai tôi, rất khẽ, nhưng lại hút hồn tôi.
Bên ngoài, những hạt mưa lớn rơi lộp bộp lên cửa sổ kính, như muốn đập vỡ cửa sổ, xối lên người chúng tôi.
Một tiếng sấm vang lên, người trong ngực tôi run rẩy.
Tôi ôm chặt em, vừa trồng những bông hồng đẹp nhất trong cơ thể em, vừa trộm hương trên gò má em.
Trong suốt quá trình, em vẫn luôn nghẹn ngào nức nở. Tôi sợ em đau, thỉnh thoảng sẽ chậm lại, thậm chí muốn rút ra xem thử, nhưng lần nào cũng bị em từ chối.
Em không cho tôi rời khỏi cơ thể em, em quấn lấy tôi và nói: “Em lạnh, anh cho em thêm một chút đi.”