Mùa Đông Ở Berlin

Chương 57: Thi đại học (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A29

Có lẽ trong cơ thể mỗi người đều có một vài nhân tố tà ác, sau khi gặp được anh, những nhân tố này bị kích hoạt, thỉnh thoảng sẽ gây rối.

Giống như tôi thường cố ý dụ dỗ anh làm gì đó với mình, cố ý dụ dỗ anh nói gì đó với mình. Những điều đó, những lời nói đó đủ khiến người ta xấu hổ thẹn thùng.

Sau đó, rõ ràng là tôi quyến rũ anh làm thế, nhưng đến khi anh nói xong, làm xong, tôi lại giả vờ vô tội, vùi mặt vào ngực anh, phàn nàn anh ăn hϊếp tôi.

Đây gần như đã trở thành tình thú giữa chúng tôi.

Tôi không biết anh có phát hiện tất cả là do tôi cố ý hay không, có lẽ anh nhận ra rồi.

Tôi thích nghe anh nói những lời đó bên tai tôi, vì tôi biết trên đời này, chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy mặt này của anh.

Kể từ khi bắt đầu đi học, tôi cũng dần hiểu thế giới ban đầu của anh.

Trong mắt các bạn học của anh, anh có thành tích xuất sắc, hạnh kiểm tốt, tuy đẹp trai nhưng chưa bao giờ nhận một bức thư tình nào.

Giáo viên và bố mẹ luôn phản đối việc yêu sớm, giám sát nghiêm ngặt mọi người, nhưng thực tế họ không thể kiểm soát được chuyện này.

Có rất nhiều bạn nam bạn nữ yêu đương trong trường, người như anh rất được chào đón, nhưng anh chỉ thuộc về tôi.

Mỗi khi nghĩ đến điều này, tôi lại mừng thầm như tiểu nhân đắc chí, thậm chí thỉnh thoảng nhìn thấy anh nói chuyện với người khác, tôi còn cố tình bước tới và đứng cạnh anh.

Những lúc đó, chắc chắn anh sẽ dồn hết sự chú ý vào tôi.

Tôi vừa xem thường bản thân như thế, vừa tiếp tục làm những việc như vậy không ngừng được.

Chúng tôi sẽ trốn đi hôn nhau trong tiết thể dục, sẽ lén nắm tay nhau sau khi tan học, thậm chí có đôi lần, sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối, chúng tôi chơi liều đi ra khu rừng nhỏ phía sau khu dạy học như những cặp đôi khác.

Chúng tôi có thể nghe thấy những cặp đôi khác đang thì thầm nói chuyện, không nghe rõ họ đang nói gì, mà cũng chẳng muốn nghe rõ.

Tôi và anh trốn trong rừng cây tối đen, sau những tán cây um tùm, tôi dựa vào thân cây, ngửa đầu đón lấy nụ hôn của anh.

Lúc đó, mùa xuân sắp kết thúc, chẳng bao lâu nữa anh sẽ phải thi đại học.

Vốn dĩ tôi không quá lo lắng về chuyện này, nhưng khi thời gian thực sự không còn nhiều, tôi bắt đầu lo lắng và sợ hãi.

Vừa nghĩ tới việc anh lên đại học, ít nhất chúng tôi sẽ có một năm không thể ở bên nhau cả ngày, tôi thậm chí không dám tưởng tượng mình sẽ trải qua một năm đó như thế nào.

Tôi rất dựa dẫm vào anh, cảm giác khác với dựa dẫm vào Tiểu Bắc.

Bây giờ tôi luôn tưởng tượng mình là một món trang sức nhỏ trên người anh, tôi dựa vào anh mới sống được. Một khi anh rời đi, tôi chẳng biết phải đối mặt với thế giới như thế nào.

Vốn dĩ tôi không như vậy.

Tiểu Bắc nói đây là “lo được lo mất”, là cung bậc nhất định phải trải qua trước khi yêu xa.

Chẳng biết nó học mấy câu kỳ quái này từ đâu, tôi không biết có đúng hay không, nghe rồi thôi vậy.

Khi bắt đầu đếm ngược đến kỳ thi đại học của lớp mười hai, tôi cũng đếm ngược. Nhưng thời gian của tôi lâu hơn họ một chút, vì tôi đếm ngược thời gian anh rời nhà.

Tôi luôn nghĩ, anh có một kỳ nghỉ hè dài, chúng tôi phải làm điều gì đó đặc biệt trong kỳ nghỉ hè này, để chúng tôi có thể hồi tưởng trong những ngày không thể gặp nhau, cũng có thể giúp tôi vượt qua cuộc sống không có anh.

Nhưng chúng tôi nên làm gì đây?

Làm thế nào để tạo ra một kỷ niệm tuyệt vời, có ý nghĩa quan trọng, và chỉ có một lần trong đời nhỉ?

Lúc bé luôn thấy thời gian trôi thật chậm, đếm từng ngày vẫn chưa đến ngày nghỉ.

Nhưng lớn lên rồi mới nhận ra, thời gian như trôi qua trong chớp mắt, từ lần đầu tiên tôi đặt chân đến mảnh đất này cho đến nay, đã nửa năm trôi qua.

Thời gian nửa năm, tuyết lớn hóa mưa to, tôi cũng có một mối tình thầm kín mà trước đây tuyệt đối không thể tưởng tượng được.

Khi cơn mưa lớn đầu tiên trút xuống thành phố này, anh thi đại học.

Anh ngồi trong phòng thi, bốn người chúng tôi cầm dù đứng chờ anh bên ngoài.

Cơn mưa xối lòng tôi ướt sũng và trĩu nặng, tôi mong anh thi tốt, nhưng không mong anh cách xa tôi quá.

Cuộc đời thật trái ngang, trong những ngày mưa dầm rả rích, dường như trên đầu tôi mọc một cây nấm độc u buồn.