Góc nhìn A: Thụ
Góc nhìn B: Công
B28
Nam Nam ở trường có vẻ hơi khác so với ở nhà.
Đôi khi tôi nhìn em từ xa, cảm thấy mình như người ngoài cuộc trong thế giới của em, tôi đứng bên ngoài nhìn thế giới của em, chẳng những không thấy cô đơn mà còn thưởng thức vẻ đẹp ở khía cạnh khác của em.
Tôi không biết thích một người như thế này có đúng hay không, nhưng tình cảm này, có lẽ cả đời chỉ có một lần.
Nam Nam có đồng phục mới, em ấy giống tôi, mặc cùng chiếc áo sơ mi bên trong.
Một hôm Hứa Trình nói, “Thực ra Ngu Nam và cậu trông khá giống nhau, lúc đứng cạnh nhau là có thể nhận ra hai người là người thân.”
Tôi không biết nên vui hay buồn với chuyện này.
Trông giống người mình thích, thực ra là một chuyện rất ngọt ngào, trên cơ thể chúng tôi có bóng dáng của nhau, như thể khi chia xa, người kia vẫn ở bên mình.
Nhưng kiểu giống nhau này lại nhắc nhở chúng tôi là anh em ruột, dù phạm vào cấm kỵ mang đến cho chúng tôi kɧoáı ©ảʍ không thể giải thích được, nhưng đồng thời cũng kèm theo cảm giác tội lỗi, trái đạo đức.
Tôi vẫn luôn cố gắng không nghĩ về điều đó. Vì tôi biết, Nam Nam để ý hơn tôi, tôi nhất định phải tỏ ra thoải mái, mới có thể khiến em dễ chịu hơn một chút.
Nhưng chuyện này là một nút thắt không thể tháo gỡ, chúng tôi không thể làm gì được .
Sau mùa xuân, lớp mười hai phải đi học cả cuối tuần, mỗi tuần chỉ được nghỉ nửa buổi chiều chủ nhật.
Cuối tuần, Nam Nam đi theo tôi ra ngoài từ sáng sớm, em lấy cớ là đến thư viện thành phố học bài, hoặc là tìm bạn cùng lớp giúp học bù, nhưng thực ra là theo tôi đến trường.
Tôi học trong lớp, em đánh một cái chìa khóa lớp, mỗi ngày ngồi học hoặc ngủ gật ở đó, chờ tôi nghỉ giữa giờ thì vào tìm em.
Mặc dù tôi không phải là học sinh giỏi, nhưng nói một cách tương đối, không khó để tôi đỗ vào trường đại học mà mình chọn.
Có lúc tôi lo lắng cho Nam Nam, thực ra em ấy rất cố gắng, nhưng giống như dồn sức sai chỗ, em làm rất nhiều đề, nhưng hiệu quả rất thấp.
Vì vậy trong những ngày sau đó, ngoài việc gặp nhau để bí mật thân thiết một chút, tôi còn cố gắng giảng bài cho em ấy.
Nam Nam luôn nói mình ngốc, có một lần vì không giải được bài toán, em đã nằm xuống bàn bật khóc.
Tôi an ủi em, bảo em không cần khóc vì những chuyện này.
Nhưng em lại nói: “Anh ơi, em sợ lắm, em sợ sau này không đỗ vào trường của anh, không được gặp anh thường xuyên.”
Em nói nghiêm túc, tủi thân đến mức lén lau nước mắt, đáng yêu đến mức tôi chỉ muốn bỏ qua camera trong lớp, kéo em lại hôn.
Thật ra tôi nên nói cho em biết, chúng ta không nên để cảm xúc chi phối cuộc đời mình. Đầu tiên là phải xem xét tương lai của bản thân, đừng quyết định con đường mình đi vì người khác, đây là điều mà một người anh trai lý trí nên nói.
Nhưng tôi không thốt ra nổi, tôi đắm chìm trong tình yêu hết mình của Nam Nam dành cho tôi, không muốn đánh thức em.
Chẳng muốn đánh thức em, bản thân cũng không muốn tỉnh lại.
Tôi nắm tay em dưới bàn học, dựa vào bàn, nhìn em mỉm cười.
Em nói: “Anh, anh đừng nhìn em, khó chịu lắm.”
“Khó chịu ở đâu?” Tay tôi đặt lên đùi em, nhẹ nhàng dùng ngón tay gãi vào gốc đùi của em.
Em lập tức nhạy cảm kẹp chân lại, nhìn tôi giận dữ.
Nam Nam sẽ không tức giận, vẻ giận dữ của em còn chẳng hung dữ bằng chú mèo cáu kỉnh.
Tay tôi bị chân em kẹp chặt, thậm chí tôi còn nghi ngờ em cố ý làm vậy.
“Nghe anh này,” Tôi nói với Nam Nam, “Em không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần cố gắng hết sức là được, chúng ta luôn có thể tìm cách để ở bên nhau.”
Em không khóc nữa, nhưng vẫn cau mày nhìn tôi.
“Tin anh đi.” Tôi nói, “Hơn nữa dù không học cùng một trường đại học, chẳng phải vẫn còn trường bên cạnh sao? Trường bên cạnh không được, chung một thành phố vẫn được mà?”
Nam Nam bẹp miệng, giống chú vịt nhỏ dễ thương.
Em nói: “Em muốn ở bên anh 24 tiếng.”
Tôi cười: “Được, bao giờ anh thi đại học xong, em cũng nghỉ hè, chúng mình sẽ đi chơi.”
Tôi ghé vào tai em, cố ý nói đùa: “Đến lúc đó, 24 tiếng của anh đều thuộc về em, chịu không?”