Góc nhìn A: Thụ
Góc nhìn B: Công
A30
Có lẽ anh không thể hiểu tại sao tôi lại thích những nhà nghỉ tối tăm, ẩm thấp, tồi tàn và bẩn thỉu.
Nhiều khi tôi bị nói là một người nhạy cảm thái quá, suy nghĩ nhiều, luôn quan tâm đến cảm xúc của người khác, nhưng lại không tự gỡ nút thắt cho mình được.
Với tôi, đến tận lúc này, nút thắt khó gỡ nhất là quan hệ giữa tôi và anh.
Dường như tôi không thể bỏ qua sự thật anh là anh trai ruột của tôi, để tự tin hưởng thụ tình yêu và tìиɧ ɖu͙© của anh.
Vì vậy trong mắt tôi, tôi đầy tội lỗi và dơ bẩn, tôi nên phơi bày cơ thể với anh ở những nơi thế này.
Tôi không thể xuất hiện dưới ánh sáng.
Khắp người tôi mọc đầy rêu cỏ.
Tiếng mưa bên ngoài rất lớn, thỉnh thoảng lại có sấm sét.
Từ nhỏ tôi đã sợ sấm sét, mỗi khi có sấm sét, Tiểu Bắc sẽ kéo rèm cửa lại, hát thật to trong nhà, cố gắng dùng tiếng hát át tiếng sấm.
Lần này Tiểu Bắc không ở đây, tôi được anh ôm chặt vào lòng.
Anh thủ thỉ gì đó bên tai tôi, giọng điệu dịu dàng như mưa xuân, kiểu mưa nhẹ nhàng triền miên khiến cảm xúc lo lắng của tôi dần dịu đi.
Cuộc đời là thế, luôn tồn tại những nỗi buồn không thể xoa dịu, những khoảng cách không thể vượt qua, giống như cả đời này tôi sẽ không thể miễn nhiễm với tiếng sấm, nhưng may là tôi luôn có người ở bên mỗi khi sấm sét.
Tôi ngồi trên người anh, uốn éo vặn vẹo, kẹp anh rất chặt, không cho anh rời khỏi tôi dù chỉ một giây.
Vì sau ba tháng nữa, anh sẽ xa tôi rất lâu.
Lúc bước ra khỏi nhà nghỉ, ngoài trời vẫn mưa rất to, anh cầm dù, choàng tay qua vai tôi.
Tôi cảm giác dạo này mình thoải mái hơn, cũng có thể đối mặt với chuyện khi tôi đi học lại vào tuần sau, anh sẽ không xuất hiện ngoài cửa sổ lớp tôi nữa.
Trong một tiếng vừa rồi, tôi như bị móc rỗng hoàn toàn, cũng như được lấp đầy ứ ự.
Chúng tôi giẫm lên vũng nước đi về nhà, tôi nói: “Lát nữa bố mẹ sẽ hỏi sao chúng ta về muộn thế.”
“Thì bảo là anh thi xong ở lại tán gẫu với bạn.” Anh siết vai tôi, “Đến lúc đó, em cứ ngoan ngoãn đứng bên cạnh nghe anh nói là được.”
Lúc chúng tôi về, đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng, tôi rất sợ bố mẹ sẽ tức giận vì về muộn.
Nhưng có lẽ vì cuối cùng anh cũng hoàn thành kỳ thi đại học, trút bỏ gánh nặng, nên bố mẹ không phàn nàn gì về việc chúng tôi về muộn.
Trên bàn cơm, tôi ngồi cạnh anh, bên cạnh tôi là Tiểu Bắc, đối diện là bố mẹ.
Anh lén lút nắm tay tôi, giây phút đó, miếng thức ăn tôi vừa gắp lên bỗng rơi xuống bàn.
Đến tối, tôi viện cớ khó chịu, về phòng ngủ sớm.
Bố mẹ giục Tiểu Bắc đi ngủ sớm, nhưng nó lại nói: “Ngày mai không đi học, con muốn xem phim với mẹ.”
Sau khi tôi vào phòng, anh cũng vào theo, anh khóa cửa lại theo thói quen.
Chúng tôi nằm trên giường anh, nụ hôn nóng bỏng của anh rơi lên trán tôi, bàn tay ấm áp vuốt ve trái tim tôi.
Anh hỏi tôi: “Không vui à?”
Tôi vốn muốn lắc đầu, nhưng đối mặt với anh, tôi không thể nói dối được.
Tôi nói: “Em không nỡ xa anh.”
Anh hiểu ý tôi, ôm tôi chặt hơn.
“Sau này anh đưa em đi trốn nhé?” Giọng anh đáp xuống tâm hồn đang lơ lửng của tôi, chấn động đến mức hồn tôi suýt bay đi.
“Mai này đi trốn, em muốn đi đâu?” Anh nói, “Anh phụ trách chuẩn bị chi phí đi đường, sau đó chúng ta sẽ chọn một đêm muộn, làʍ t̠ìиɦ trước, làm sướиɠ rồi đi tắm, thay quần áo, nắm tay nhau chạy trốn.”
Anh cười khẽ.
Đi trốn?
Tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng ra cảnh chúng tôi nắm tay nhau chạy trong đêm tối, có lẽ chẳng có điểm đến chính xác nào cả, nhưng anh chính là hòn đảo mà tôi muốn đến nhất trong đời này.