Góc nhìn A: Thụ
Góc nhìn B: Công
B26
Đôi khi tôi cũng tưởng tượng ra kết cục của chúng tôi, nhưng dù suôn sẻ hay trắc trở, cuối câu chuyện, chúng tôi nhất định sẽ ở bên nhau.
Thậm chí nhiều lần tôi còn mơ thấy chúng tôi cùng già đi, trở thành hai ông già, sống trong một căn nhà tách biệt đám đông. Ngày lễ tết, Ngu Bắc sẽ đưa người nhà đến thăm chúng tôi, cũng chẳng hiu quạnh gì.
Hoặc nếu Ngu Bắc không đến, chúng tôi cũng không thấy cô đơn, vì có nhau là đủ rồi.
Nhưng tôi chưa bao giờ nói những điều này với Nam Nam, tôi không muốn khiến em nghĩ nhiều.
Nhiều khi, nhất là trong những chuyện này, nghĩ quá xa chưa chắc là chuyện tốt. Với một người dễ nghĩ nhiều như Nam Nam, làm thế chẳng khác gì tăng thêm phiền muộn.
Có điều, tôi nghĩ việc Ngu Bắc phát hiện ra mối quan hệ của chúng tôi là một chuyện tốt.
Nam Nam luôn thấy khó chịu, lo lắng, mỗi khi tôi ôm em, kiểu gì em cũng vô thức run rẩy.
Có một người mà em hoàn toàn tin tưởng đứng về phe chúng tôi, có lẽ có thể giúp em bớt lo lắng.
Từ khi Ngu Bắc biết chuyện, cậu nhóc bắt đầu thường xuyên bao che cho chúng tôi.
Mà nói cũng thú vị, ban đầu chúng tôi không hợp nhau lắm, nhưng bây giờ lại thành người cùng một phe.
Đương nhiên, dù là “không hợp nhau” lúc ban đầu hay là tình huống bây giờ, tất cả đều vì Nam Nam.
Một hôm, chỉ có tôi và Ngu Bắc ở nhà, Nam Nam được mẹ đưa ra ngoài mua đồ.
Ánh mắt Ngu Bắc nhìn tôi như nhìn kẻ thù, tôi hỏi sao lại nhìn anh như vậy, cậu nhóc trợn mắt nói: “Lần đầu tiên gặp anh, tôi đã cảm thấy anh nhất định sẽ cướp anh trai tôi, nhưng không ngờ lại dùng cách này.”
Tôi nhớ lần đầu tiên gặp nhau, hai anh em họ cùng bước tới, gần như giống hệt nhau.
Nhưng sống chung lâu, dù cách xa đến đâu, chỉ cần nhìn thoáng qua tôi cũng có thể biết đâu là Ngu Nam, đâu là Ngu Bắc.
Dáng vẻ tức giận của cậu nhóc cũng khác hẳn với Nam Nam.
Tôi nói: “Hiểu lầm to rồi, anh không cướp em trai của anh, em ấy ở bên anh, anh và em ấy yêu nhau. Hơn nữa, em ấy là anh trai của em mà, anh cướp gì đâu?”
Ngu Bắc xụ mặt nhìn tôi, sau đó rầu rĩ than một tiếng, bắt đầu dọn cặp sách giúp Nam Nam.
Cả hai cũng sắp bắt đầu đi học rồi.
Thật ra tôi rất mong được gặp họ ở trường, muốn ngắm Nam Nam mặc đồng phục mang cặp sách, chắc chắn rất dễ thương, rất ngoan hiền.
Ngu Bắc lẩm bẩm: “Toang rồi.”
Tôi hỏi cậu nhóc sao thế.
Cậu nhóc tức giận ôm cặp sách của Nam Nam ngồi trên giường, hung hăng trừng mắt lườm tôi rồi nói: “Nhìn hai người cứ thế suốt ngày, tôi cũng muốn yêu đương!”
Dù có đôi lúc tôi thấy Ngu Bắc hơi ồn ào phiền phức, nhưng phải công nhận một điều, thực ra cậu nhóc khá thú vị.
Nếu đứa em này không suốt ngày nghĩ đến việc cướp Nam Nam khỏi tay tôi, tôi có thể chung sống hòa bình với Ngu Bắc.
Tôi nói: “Hay là em quen Hứa Trình đi?”
Ngu Bắc giật mình, trố mắt.
“Anh đó cũng là gay á?”
“Anh không biết.” Tôi cất cuốn sách bài tập đã làm xong, chuẩn bị gọi điện hỏi xem bao giờ Nam Nam và mẹ em sẽ về, ngày mai là ngày đầu tiên họ đi học, đêm nay tôi định xuống bếp thể hiện tài năng.
“Chắc chắn anh biết!” Ngu Bắc mạnh miệng hỏi tôi.
“Anh thật sự không biết.” Tôi cố ý đùa cậu nhóc, “Dù sao cậu ta cũng nói xem AV rất chán, còn rốt cuộc cái gì thú vị, cậu ta không nói với anh.”
Lúc tôi bước ra khỏi phòng ngủ, tình cờ Nam Nam cũng về nhà.
Mẹ em nhìn tôi mỉm cười, nói với tôi: “Bách Lâm, con ra đúng lúc quá. Dì mua áo sơ mi mới cho con, con thử xem có vừa không.”
Nói sao được nhỉ?
Thực ra bà là một người phụ nữ không tệ.
Chẳng qua, bà và mẹ tôi đều xui xẻo, bị người đàn ông Ngu Ngạn Thanh lừa dối.
Vì Ngu Bắc nhắc lại lần đầu gặp nhau, khiến tôi nhớ lại kế hoạch ban đầu của mình.
Tôi vốn định chờ họ chuyển vào căn nhà này, tôi sẽ lên trọ ở trường. Dù sao chỉ còn nửa năm nữa là thi đại học, sau đó sẽ rời xa căn nhà này.
Nhưng chẳng qua, mọi dự định sau đó đều tan vỡ vì một tình yêu bất ngờ.
Tôi bước đến, nhận chiếc túi từ tay bà.
Thật ra tôi không biết có phải mình yêu ai yêu cả đường đi hay không, vì Nam Nam, thái độ của tôi với mẹ em đã bắt đầu tốt hơn nhiều.
Áo sơ mi có màu xanh nhạt, lúc ngước mắt nhìn lên, tôi thấy Nam Nam cũng mặc một chiếc giống hệt.
Mẹ em cười, nói với tôi: “Tiểu Nam nói cái này nhìn đẹp, nên dì mua cho ba đứa mỗi đứa một cái, con xem có thích không?”
“Thích ạ.” Tôi cười đáp, “Cảm ơn dì, con rất thích.”