Góc nhìn A: Thụ
Góc nhìn B: Công
A26
Tôi biết mình là người may mắn nhất.
Người không thông minh cũng chẳng đáng chú ý như tôi, một ngôi sao tầm thường chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy trải khắp bầu trời, vậy mà gặp được người coi tôi như sao Mai.
Mà không chỉ một người.
Buổi tối, tôi, anh và Tiểu Bắc đóng cửa ngồi trong phòng ngủ như tổ chức họp, bầu không khí rất nghiêm trọng.
Tôi rất sợ thế này, luôn cảm thấy khó chịu, mất tự nhiên.
Tiểu Bắc nói với tôi: “Anh cúi đầu làm gì?”
Tôi không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu lên nhìn nó.
Anh ngồi xuống ngay bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi ngay trước mặt Tiểu Bắc.
Khoảnh khắc đó, tôi hơi hoảng hốt, vừa xấu hổ vừa chột dạ, vô thức muốn tránh đi.
Nhưng anh nắm rất chặt, tôi không tránh ra được.
Anh cười, nói bên tai tôi: “Em biết hôm nay thằng nhóc nói gì với anh không?”
Tôi nhìn anh tò mò.
“Em ấy nói, nếu anh dám bắt nạt em, em ấy sẽ đánh anh.”
Tiểu Bắc ngồi bên cạnh phì cười, làm tôi cũng bật cười theo.
Rốt cuộc bầu không khí cũng dịu đi, Tiểu Bắc nhìn chúng tôi, tủi thân ngồi ra xa một mình.
Tôi muốn kéo nó lại, Tiểu Bắc nói: “Đừng kéo em, ghệ anh đang nhìn kìa.”
Nó nói kiểu này làm tim tôi bỗng lệch một nhịp.
Mặc dù tôi và anh đã lén lút bên nhau lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên, chúng tôi ngồi với nhau trước mặt người khác trong thân phận một đôi người yêu.
Những lời của Tiểu Bắc mang đến niềm vui sướиɠ không thể tả cho tôi, giống như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ nhiều năm cuối cùng cũng có danh phận.
Tiểu Bắc nói: “Mặc dù em vẫn không vui, nhưng em cũng chẳng có tư cách chia loan rẽ thúy.”
Tôi nín cười nhìn nó, cảm thấy Tiểu Bắc thế này đáng yêu quá chừng.
Nó cau có nói với chúng tôi: “Sau này, lúc nào em ở phòng, các anh không được ân ái với nhau, cũng không được xa lánh em vì em xuất hiện trong phòng, gây cản trở tình yêu của các anh.”
Tôi thực sự không nhịn được, bật cười thành tiếng.
“Anh đừng cười,” Tiểu Bắc bĩu môi, “Chắc chắn anh không thể làm được điều này, nhưng ai biết Ngu Bách Lâm là ai? Anh ‘quen’ anh ta, nhưng em không quen anh ta.”
Tôi quay sang nhìn anh, anh cũng đang mỉm cười.
“Đồng ý với em.” Anh cười bảo.
Tiểu Bắc gật đầu hài lòng: “Còn nữa…”
Nó mím môi, ngập ngừng một lúc lâu mới nói: “Em có thể hỏi kế hoạch sau này của hai anh không? Đâu phải ai cũng giống em, ủng hộ các anh vô điều kiện, dù là bố mẹ… Nhất là bố mẹ, nếu có một ngày họ biết, các anh định làm gì?”
Đây là vấn đề tôi vẫn luôn trốn tránh, tôi không dám nghĩ tới, chỉ cần nghĩ tới đã thấy tầm mắt toàn sương mù đen kịt.
Tôi không thể trả lời câu hỏi của Tiểu Bắc, chỉ có thể nhíu mày ngẩn người.
“Cố hết sức giấu diếm.” Anh nói, “Có một số việc không nhất định phải trực tiếp đối mặt, không ai chấp nhận được.”
“Giấu cả đời?” Tiểu Bắc khịt mũi chế nhạo.
“Một ngày nào đó chúng ta sẽ lớn lên, một ngày nào đó, chúng ta sẽ rời khỏi ngôi nhà này.” Anh nói, “Có lẽ em thấy suy nghĩ của anh quá ngây thơ, nhưng đến khi chúng ta lên đại học, rời xa nhà, ít nhất sẽ dễ dàng hơn.”
Anh nắm tay tôi rất chặt, thậm chí tôi còn thấy hơi đau.
Anh nhìn tôi, nói với tôi: “Anh phải đưa em đi, chúng ta sẽ đến nơi chẳng ai biết chúng ta, sống như những người bạn đời bình thường.”
Anh nói: “Tóm lại, tình yêu của chúng ta sẽ luôn có lối thoát. Dù không có, anh cũng sẽ tìm ra một lối thoát, nhất định sẽ bảo vệ em, chúng ta sẽ bên nhau đến tận cùng.”
Sau này, dù bao nhiêu năm sau nhìn lại, tôi vẫn thấy đây là lời tâm tình êm tai nhất mà tôi từng nghe.
Adam của tôi nói với tôi, đừng sợ đất rung núi chuyển, dù cây táo có đột ngột bật gốc đi chăng nữa, anh sẽ trồng lại cho tôi một cây khác.
Vì vậy, Tiểu Bắc thực sự không cần lo cho tôi.
Tôi thật may mắn, năm mười bảy tuổi đã gặp được người đưa tôi lên thiên đường, rồi cùng nhau xuống địa ngục, chúng tôi chẳng sợ gì cả, chỉ sợ không thể ở bên nhau.