Mùa Đông Ở Berlin

Chương 50: Tiểu Bắc biết rồi (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B25

Thật ra tôi đã biết, chuyện bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian. Thay vì để người khác biết trước, thà để Ngu Bắc phát hiện đầu tiên còn hơn.

Trong gia đình này, thậm chí trên toàn thế giới, ngoài tôi ra, người bảo vệ Nam Nam nhất chắc chắn là Ngu Bắc, bởi vậy tôi cũng không lo lắm.

Điều duy nhất tôi lo là sau khi bị Ngu Bắc phát hiện, Nam Nam sẽ rơi vào lo lắng và xấu hổ tột độ.

Dù trong khoảng thời gian này, đôi lúc em còn chủ động trêu chọc tôi, nhưng tôi biết rất rõ, trong lòng em luôn bất an về mối quan hệ của chúng tôi.

Từ khi ở bên em, tôi thường tự thôi miên bản thân, quên đi sự thật chúng tôi là anh em. Tất cả những khái niệm về luân thường đạo đức đều bị tôi gạt bỏ, tôi chỉ nghĩ đến em, chỉ mình Nam Nam.

Nhưng em không giống tôi, từ đầu đến cuối em luôn bị lôi kéo bởi cảm giác tội lỗi và kɧoáı ©ảʍ trái đạo đức, thường hoang mang và đau khổ.

Tôi có thể hiểu em ấy, cũng chính vì sự thấu hiểu này, nên càng lo lắng.

Khi em kìm nén cảm xúc gần như sắp sụp đổ để nói với tôi rằng Ngu Bắc đã biết, tôi chỉ có thể ôm lấy em, như an ủi một bé mèo con bị dọa sợ, liên tục hôn lên tai em, vuốt ve lưng em.

May là một lúc sau em đã bình tĩnh lại.

Tôi nói: “Em nghỉ ngơi một lát nhé, anh đi nói chuyện với Ngu Bắc.”

Em kéo tay tôi không muốn để tôi đi, hơi lạnh trên đầu ngón tay buốt giá truyền thẳng vào đầu tim tôi.

“Không sao đâu.” Tôi nói với em, “Chắc chắn em ấy cũng có chuyện muốn nói với anh.”

Lúc tôi bước ra từ phòng ngủ, Ngu Bắc vẫn đang ngồi xổm trên ban công, nhìn chằm chằm một chậu hoa sắp tàn ở đó.

Tôi bước tới, cúi đầu nhìn cậu nhóc.

Ngu Bắc không ngẩng lên, cũng chẳng ngoảnh lại, cầm một phiến lá vàng, lạnh nhạt nói: “Anh là người ư?”

“Không phải.” Tôi rất thản nhiên.

Hiển nhiên cậu nhóc không ngờ tôi sẽ trả lời như vậy, rốt cuộc cũng liếc sang tôi.

Ngu Bắc đứng dậy, biểu cảm lạnh lùng thay thế nét tinh nghịch tươi cười thường ngày, lúc đối mặt với tôi, trông rất giống một người lớn có trách nhiệm.

“Anh ấy dễ bị lừa, anh lừa anh ấy.” Ngu Bắc nói, “Anh ấy dễ bắt nạt, anh bắt nạt anh ấy.”

“Anh không lừa, không nỡ bắt nạt em ấy.” Tôi nói, “Trước khi đưa ra kết luận, em nghe anh nói hết đã.”

Lửa giận trong mắt cậu nhóc như sắp bùng lên, gân xanh nổi trên trán, rõ ràng là hận tôi đến mức nghiến răng. Nếu Nam Nam không ở nhà, có lẽ đứa em trai này sẽ nhào lên đánh tôi.

“Anh thích em ấy, rất thích, rất rất thích.” Tôi không giấu diếm tình cảm của mình với Nam Nam, cố gắng thuyết phục Ngu Bắc, “Tình cảm của anh dành cho em ấy tuyệt đối không kém gì em, đương nhiên, tình cảm của chúng ta là hai kiểu hoàn toàn khác biệt.”

Ngu Bắc cười khinh thường nhìn tôi.

“Em tin cũng được, không tin cũng được, anh còn không muốn em ấy đau khổ hơn cả em.” Tôi nói với Ngu Bắc, “Nếu có thể, anh và em ấy cũng chẳng muốn vượt giới hạn. Ngày nào cũng nơm nớp lo lắng, vừa sợ bị phát hiện, vừa dằn vặt trong lòng, bọn anh có sung sướиɠ hơn không? Chẳng sung sướиɠ gì cho cam. Nếu bọn anh có thể từ chối tình yêu, chẳng ai muốn đi bước này đâu.”

Rốt cuộc Ngu Bắc đã chịu mở mắt ra nhìn tôi, cậu nhóc hỏi: “Làm thế nào để chứng minh tình cảm của anh dành cho anh ấy là tình yêu, dù trời có sập cũng sẵn sàng chống thay anh ấy?”

Tôi biết Ngu Bắc đang lo lắng điều gì, cậu nhóc đang lo một khi chuyện này bại lộ, tôi sẽ đổ hết tội lỗi cho Nam Nam.

Ngu Bắc không tin tôi.

Tôi chấp nhận sự ngờ vực của cậu nhóc, vì Ngu Bắc có lý do chính đáng.

Cậu nhóc và Nam Nam lớn lên cùng nhau, là người đồng hành duy nhất của nhau từ nhỏ đến lớn. Sự xuất hiện đột ngột của tôi khiến Ngu Bắc cảm thấy địa vị của mình bị uy hϊếp. Không chỉ vậy, người anh trai mà Ngu Bắc quan tâm nhất có thể sẽ rơi xuống vực thẳm.

Cậu nhóc lo lắng, sợ hãi, thậm chí hơi ghen tỵ, tôi có thể hiểu được.

“Bây giờ trời vẫn chưa sập, nên anh không thể chứng minh được.” Tôi nói, “Em tin anh hay không chả quan trọng, quan trọng là, em ấy đã là của anh rồi.”

Ngu Bắc đột nhiên tiến lên nửa bước, túm lấy cổ áo tôi.

“Em đừng nóng giận như vậy, anh không đến để tuyên chiến.” Tôi nói, “Em ấy là của anh, nhưng vẫn là là em. Nam Nam là người yêu của anh, là em trai của anh, cũng là anh trai của em. Điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.”

Tôi gỡ tay cậu nhóc ra, nói: “Suy cho cùng, chúng ta đều muốn bảo vệ em ấy.”

Đôi mắt Ngu Bắc đỏ hoe, vẫn nhìn tôi giận dữ.

Cậu nhóc nói với tôi: “Tôi vốn ngứa mắt anh.”

Tôi không nhịn được bật cười.

“Từ nhỏ tôi và anh tôi đã rất ăn ý, tại sao lại bất đồng trong chuyện này?”

“Có lẽ là số phận,” Tôi nói, “Định mệnh của em ấy là yêu đương với anh.”

Ngu Bắc lườm tôi, đưa tay lên dụi mắt, “ĐM, anh thực sự không phải con người.”

Nói xong lại thở dài, bỗng nhiên cậu nhóc bước tới ôm tôi, vỗ mạnh vào lưng tôi.

Ngu Bắc nói: “Đó là anh trai ruột thân yêu nhất của tôi, anh phải đối xử tốt với anh ấy.”

Cậu nhóc dừng lại một chút, giọng hơi tủi thân, “Xin anh đấy.”