Mùa Đông Ở Berlin

Chương 49: Tiểu Bắc biết rồi (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A25

Khi Tiểu Bắc đưa cuốn sổ đó cho tôi, tôi như người cởi truồng bị ném vào băng tuyết.

Vừa xấu hổ vừa lạnh run.

Cuốn sổ đó nằm dưới gối của tôi, là ghi chép cuộc trò chuyện bí mật của tôi và anh trước đây.

Về lý thì nên tiêu hủy cuốn sổ này, không nên giữ lại từng chữ trong đó, nhưng tôi không nỡ.

Với tôi, từng nét chữ viết trên đó đều vô cùng quý giá, là giọt sương mai lấp lánh trên cánh hồng, là hoa văn tô điểm tinh tế, xinh đẹp nhất mà đời này chỉ có thể gặp, nhưng không thể cầu.

Tôi không nỡ hủy đi.

Tiểu Bắc nói: “Em giật lấy nó từ tay mẹ.”

Khi nó đưa cho tôi, sắc mặt rất xấu, tôi chưa bao giờ thấy Tiểu Bắc nhìn mình bằng ánh mắt ấy.

Từ bé đến lớn, Tiểu Bắc luôn làm nũng ăn vạ tôi, rất ít khi tôi thấy nó nghiêm túc như vậy.

Nó đối xử với người ngoài như thế, nhưng chưa bao giờ đối xử với tôi thế này.

Bàn tay cầm sổ của Tiểu Bắc đang run rẩy, tôi thậm chí không dám hỏi nó đã đọc chưa.

Chắc chắn đã đọc rồi, nếu chưa nó sẽ không như bây giờ.

Nó nói: “Mẹ chưa đọc đâu.”

Khi tôi ngẩng đầu nhìn nó, tôi chột dạ đến mức thấy mình còn thua hạt bụi trong không khí. Tôi không thể xuất hiện dưới ánh sáng, không thể ngóc đầu lên, không xứng làm anh trai của nó, không xứng làm người.

Nó thấy tôi im lặng, bèn đặt sổ bên tay tôi.

“Em chưa đọc.” Lúc nói chuyện, nó nhìn thẳng vào mắt tôi, bình tĩnh và chân thành. Nó càng như vậy, tôi càng thấy mình đáng xấu hổ.

“Nhưng em biết trong đó viết gì.”

Quả nhiên nó biết rồi.

Tôi chấp nhận số phận, mồ hôi chảy xuống dọc thái dương, rõ ràng khắp người đang đổ mồ hôi, nhưng tôi lại thấy ớn lạnh.

Tôi như kẻ tội đồ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ diễu phố thị chúng, bị người ta phỉ nhổ và khinh thường.

Quan trọng là, sự phỉ nhổ và khinh thường của họ đều xứng đáng, vì tôi thực sự vô liêm sỉ.

Tôi thừa nhận tội lỗi và sự sa ngã của mình.

Tôi sợ liên lụy đến người tôi yêu.

Một người xuống địa ngục thôi, một người qua Minh Hà là được. Thậm chí tôi không mong được đầu thai chuyển kiếp, vì tôi yêu anh kiếp này là đủ rồi.

Tôi còn sợ làm tổn thương những người quan tâm đến mình.

Ánh mắt của Tiểu Bắc khiến tôi sợ hãi, trong lòng nó, người anh trai tôi đây đã hoàn toàn rơi xuống từ trên cao, ngã tan xương nát thịt. Có lẽ nó đang thất vọng, có lẽ còn thấy ghê tởm nữa.

Tôi không thể ngẩng đầu lên nổi.

Chúng tôi cứ thế im lặng, thậm chí tôi không thể mở miệng để giải thích.

Lúc này, tôi như mắc chứng mất ngôn ngữ. Vì tôi biết, nói gì cũng vô ích, tất cả những gì tôi nói đều thật kinh tởm.

Cuối cùng, Tiểu Bắc lên tiếng trước.

Nó nói: “Em ngủ cũng không sâu, đôi khi chỉ chút động tĩnh đã tỉnh ngủ.”

Nó càng nói, trái tim tôi càng chùng xuống.

Tôi như thấy mình bị ném vào bể nước thủy tinh khổng lồ, dần dần chìm xuống đáy.

“Em không hiểu,” Tiểu Bắc nói, “Em nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao lại thành ra thế này?”

Tôi cố hết sức cúi đầu thấp hơn nữa, cứ như làm vậy thì sẽ dễ thở hơn một chút.

“Các anh đang đùa đúng không?” Tiểu Bắc bỗng nghẹn ngào, “Anh, anh nói thật với em đi. Đang đùa thôi đúng không? Không phải nghiêm túc, các anh cũng chưa từng làm chuyện gì quá đáng, đúng không?”

Một giọt nước mắt rơi xuống quần tôi, thấm ra một vệt mờ nho nhỏ.

Có lẽ đó là nước mắt của tôi, nhưng tôi còn chẳng biết mình đã khóc từ lúc nào.

Tiểu Bắc ngồi xổm xuống, nắm tay tôi, nó nắm rất mạnh, móng tay như đâm vào da tôi.

Tôi không thấy đau, giờ phút này, tôi không thể cảm nhận được nỗi đau ấy, điều duy nhất tôi có thể cảm nhận là sự thất vọng và tức giận của em trai với mình.

Có trời mới biết tôi thích Tiểu Bắc nhường nào, chúng tôi là những người thân thiết với nhau nhất, tôi không muốn lừa dối nó, không muốn khiến nó ghét tôi.

Nó là tôi khác trên thế giới, một tôi trong sạch, thuần khiết, thông minh và tươi vui, là tôi lý tưởng khác mà tôi không thể trở thành.

Tôi đã khiến chính mình thất vọng.

Tiểu Bắc điên cuồng lắc tay tôi, gần như hét lên, “Anh nói đi! Các anh không nghiêm túc! Đúng không?”

Tôi khóc đến mức không thốt ra được câu nào trọn vẹn, chỉ biết ép mình ngẩng đầu lên, nói xin lỗi nó, nói tôi không xứng đáng được làm người.

Bàn tay Tiểu Bắc nắm tay tôi dần buông lỏng, tôi sợ nó rời bỏ tôi, nó là em trai thân nhất của tôi, tôi thực sự không muốn nó ghét mình.

Tôi ôm cánh tay nó như van lơn, nó đứng bên cạnh lau nước mắt thật mạnh.

Chúng tôi đều đang khóc, chúng tôi đang khóc cho mình, và khóc vì nhau.

Không biết bao lâu sau, Tiểu Bắc lại kéo tay tôi.

Đôi mắt nó đỏ hoe, đứng đó nhìn tôi, hít sâu một hơi.

Nó nói: “Em nói rồi, em cao hơn anh 1cm, trời sập đã có em chống cho anh.”

Nó nói: “Ai cũng có lúc bị quỷ ám, người anh thích là sai, nhưng tình cảm của anh là đúng.”

Nó nói tiếp: “Dù bây giờ, em thực sự không thể chấp nhận chuyện này, nhưng em sẽ giữ bí mật cho các anh, không phải vì gì khác, chỉ vì anh là anh trai của em.”

Nó nói: “Ngu Nam, anh thích ai không thích, sao phải thích anh ruột của mình?”

Nó nói xong, nước mắt lại lăn dài.

Tôi vội vàng đứng dậy, giơ tay áo lau nước mắt cho nó.

Nó đứng đó, bật khóc như hồi bé bị oan ức, vừa khóc vừa phàn nàn với tôi, “Em sắp tức chết vì anh rồi. Nhưng em thực sự không thể giận anh được. Tại sao hả anh? Sao phải tự làm khổ mình?”

Cuối cùng, Tiểu Bắc ôm tôi, khóc nức nở hơn cả tôi.

Nó lầm bầm bên tai tôi: “Em không hề ủng hộ hai người, có lẽ sau này, một ngày nào đó anh sẽ thấy hành động của mình vô cùng ngu ngốc, nhưng đó là chuyện của anh, nhiệm vụ của em là bảo vệ anh.”

Nó lau nước mắt nước mũi lên người tôi, nói: “Hồi nhỏ anh bị mẹ đánh đòn thay em, giờ lớn rồi, em phải làm hiệp sĩ của anh. Em làm hiệp sĩ của anh, nhưng anh và hoàng tử của anh phải cẩn thận một phút, tuyệt đối đừng để bị người khác phát hiện. Anh nghe chưa?”