Mùa Đông Ở Berlin

Chương 48: Xăm mình (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B24

Về đến nhà, tôi cảm giác bầu không khí hơi khác lạ, không liên quan đến những người khác, chủ yếu là Nam Nam.

Hình như em cố tình tránh tôi, thậm chí không dám nhìn vào tôi.

Tôi tìm cơ hội muốn hỏi em sao vậy, nhưng mãi đến trước khi ngủ vẫn không tìm được cơ hội. Chờ đến khi mọi người đều đã ngủ, em vào toilet, tôi mới bước xuống giường chuẩn bị đi theo, bỗng nghe Ngu Bắc nói: “Anh làm gì vậy?”

Cậu nhóc lên tiếng khiến tôi giật thót, vì tôi tưởng Ngu Bắc đã ngủ rồi.

Trong phòng ngủ chỉ bật ngọn đèn bàn nho nhỏ, Ngu Bắc nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Chúng tôi nhìn nhau, cậu nhóc nằm trên giường tầng trên, lạnh lùng và ngạo mạn nhìn xuống tôi như đang nhìn một tên trộm chuẩn bị đi hành nghề.

Ánh mắt ấy khiến tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì vậy tôi đóng cửa lại.

Ngu Bắc ngồi trên giường nhìn tôi chằm chặp, cậu nhóc không nói gì, tôi cũng chẳng lên tiếng.

Tôi luôn cảm thấy ánh mắt này đã nhìn thấu tôi và thấy rất nhiều chuyện, theo dõi tất cả hành động mập mờ trong góc của tôi và Ngu Nam giữa đêm khuya.

Thật ra tôi rất hy vọng cậu nhóc có thể nói thẳng ra, cứ im lặng thế này rất khó chịu.

Thậm chí trong vài phút đó, tôi đã nghĩ về cách đối phó với cơn bão tuyết sắp tới, nếu có bất cứ sự cố nào, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm.

Nhưng điều tôi không ngờ là khi chúng tôi nghe tiếng cửa toilet mở ra, Ngu Bắc chỉ lạnh lùng nói với tôi: “Đừng bắt nạt anh ấy.”

Cậu nhóc nói xong lại nằm xuống, như chưa từng thức dậy.

Thậm chí tôi vẫn chưa hiểu rốt cuộc Ngu Bắc có ý gì, Nam Nam đã quay lại.

Em rón rén mở cửa, nhìn thấy tôi đứng đó, em lập tức quay sang nhìn giường trên.

Từ góc độ của em, có lẽ em chỉ thấy tấm chăn căng phồng của Ngu Bắc.

Em nhẹ nhàng bước tới, nắm lấy tôi, đưa tôi lên giường em.

Vì tôi biết Ngu Bắc chưa ngủ, nên nhất định phải ngăn hành động thân mật tiếp theo của em.

Tôi làm động tác “suỵt” với em, sau đó chỉ lên phía trên.

Có lẽ em đã hiểu ý tôi, cau mày im lặng ngồi đó.

Hai chúng tôi như kẻ trộm, tôi cúi xuống hôn lên má em rồi về giường mình.

Tối đó, chúng tôi không có bất cứ hành vi thái quá nào, nhưng tôi vẫn thao thức trắng đêm.

Có lẽ Ngu Bắc biết rồi.

Người ta thường nói giấy không gói được lửa. Tôi và Nam Nam cũng hiểu điều này, nhưng chúng tôi vẫn quá bất cẩn, luôn muốn tìm kiếm sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhưng lại quên mất, kí©ɧ ŧɧí©ɧ chính là nhảy múa trên mũi dao.

Hôm sau sau khi tan học, tôi không về nhà ngay mà trốn đi hút thuốc với Hứa Trình.

Lòng tôi rối bời, nhất định phải tìm người tâm sự.

Tôi nói: “Tớ thấy phải nói chuyện với Ngu Bắc thôi, em ấy thông minh hơn tớ nghĩ.”

Hứa Trình hít một hơi thuốc lá, nói: “Theo tớ, nếu chỉ mình em ấy biết thì còn đỡ, cậu nên chuẩn bị tâm lý sẽ bị người lớn phát hiện đi. Đến lúc đó, không chỉ đơn giản là nói chuyện đâu.”

Cậu ta đứng dậy, hít một hơi thật mạnh, sau đó dụi điếu thuốc sắp cháy hết vào tường.

“Bách Lâm, trong lòng tớ cũng thấy lo lắng cho các cậu.”

Hứa trình là Người duy nhất biết chuyện của tôi và Nam Nam, cậu ta nhíu mày, tay siết chặt điếu thuốc: “Chuyện của hai người đâu thể giấu cả đời được?”

Tôi ngồi xổm ở đó nhìn cậu ta, cho đến khi điếu thuốc cháy bỏng tay.

Tôi đứng dậy, nói với cậu ta: “Sẽ luôn có cách.”

Tôi nói: “Dù thế nào đi nữa, tớ cũng phải ở bên em ấy.”

Nói năng hùng hồn, nhưng trái tim vẫn luôn treo lơ lửng.

Khi tôi về nhà, chỉ có Nam Nam và em trai em đang ở nhà. Ngu Bắc đang ngồi xổm trên ban công làm gì đó, Nam Nam ngồi ngẩn người trong phòng ngủ.

Tôi bước tới tìm em, vừa thấy thứ em cầm trên tay, tôi như bị giáng một gậy vào đầu đến mức mắt nổ đom đóm.

Nam Nam ngẩng đầu nhìn tôi và nói: “Anh ơi, Tiểu Bắc biết rồi.”