Mùa Đông Ở Berlin

Chương 53: Đi học (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A27

Trên thế giới này, có lẽ ai cũng giấu rất nhiều bí mật, nhỉ?

Giống như khi đi mua sắm với mẹ, tôi đã ôm ý đồ riêng, chọn chiếc sơ mi có màu anh thích.

Thật ra tôi hơi áy náy với Tiểu Bắc, đành phải tìm cách bù cho nó sau.

Vì có áo sơ mi giống nhau, thế nên hôm sau, cũng chính là ngày đầu tiên tôi và Tiểu Bắc đi học ở trường mới, tôi đã mặc chiếc áo sơ mi đó đến trường.

Anh cũng mặc nó.

Tôi hỏi Tiểu Bắc: “Sao em không mặc giống bọn anh?”

Tiểu Bắc bĩu môi: “Anh, anh trở nên âm mưu từ bao giờ vậy?”

Tôi chỉ biết cười, sau đó dỗ dành nó, cảm ơn em trai.

Ngày đầu tiên đi học, bố lái xe đưa chúng tôi đi.

Anh ngồi ghế phó lái, tôi và Tiểu Bắc ngồi phía sau.

Tôi là người không thích tiếp nhận những điều mới lạ, giống như lúc trước, khi tôi theo mẹ tới đây từ quê hương xa xôi, tôi đã thấp thỏm suốt chặng đường.

Nhưng Tiểu Bắc thì hoàn toàn ngược lại với tôi, nó thích những thứ mới lạ, thích đông vui, cũng giỏi thích nghi cuộc sống mới.

Tôi căng thẳng xoa tay, Tiểu Bắc lại hưng phấn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tháng ba, mùa xuân sắp đến rồi.

Lúc trước khi chúng tôi đến đây, lớp tuyết dày đã tan hết, một ngày nào đó chúng tôi thức dậy, cành liễu đã xanh tươi.

Khi mùa xuân đến, chúng tôi sẽ thế nào nhỉ? Liệu có giống bây giờ không?

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nhìn cơ thể bị thành ghế che khuất của anh, thứ duy nhất để lộ ra chỉ có bờ vai mà tôi khao khát. Chỉ mình tôi biết trên bờ vai đó có xăm tên mình, đó là bí mật giữa hai chúng tôi.

Nơi chúng tôi xuống xe cách cổng trường khoảng năm mươi mét, vì phía trước đông quá nên bố tìm chỗ đậu xe, sau đó dẫn chúng tôi qua.

Chúng tôi gặp Hứa Trình ở cổng trường, anh và Hứa Trình đi cùng nhau, trước khi đi còn nói với tôi: “Ở trường có chuyện gì thì lên lầu năm tìm anh nhé.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nhìn anh bước vào sân trường.

Lúc bước chân vào cổng trường, tôi khá phấn khích.

Loại phấn khích này không hẳn là vì chúng tôi sắp bắt đầu một cuộc sống học tập mới, tôi chẳng có mong đợi gì với chuyện này. Nguyên nhân chính khiến tôi phấn khích là anh, vì đây là nơi anh đã học hai năm qua, từng đường băng, từng hàng cây ở đây đều quen thuộc với anh.

Tôi bước vào thế giới của anh.

Tôi và Tiểu Bắc chưa có đồng phục ở đây, vì vậy chúng tôi chỉ mặc quần áo bình thường, lúc đi trên sân trường có vẻ hơi lạc quẻ.

Bố đưa chúng tôi đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm có vẻ rất thân quen với ông, hai người chuyện trò vui vẻ.

Sau khi bố về cũng đến giờ vào lớp, chủ nhiệm dẫn chúng tôi tới lớp.

Lớp của anh ở lầu năm, chúng tôi ở lầu một.

Tôi và Tiểu Bắc đi theo chủ nhiệm vào lớp, trong lớp học dần yên tĩnh, tôi vô cùng căng thẳng.

Chúng tôi đứng trên bục giảng, tự giới thiệu về bản thân.

Đứng bên Tiểu Bắc, trông tôi rất vụng về, tốc độ nói của tôi chậm hơn nó, lời nói cũng không hài hước như nó. Tôi như một tên ngốc thật thà, là ngôi sao ban ngày bị che khuất bởi ánh sáng của mặt trời nhỏ bên cạnh.

Tôi rất hâm mộ Tiểu Bắc, nhưng tôi rất tự hào.

Người như tôi có được một đứa em trai như vậy ở bên cạnh, dường như chẳng cần lo lắng bất cứ điều gì, thậm chí lúc tự giới thiệu, nó cũng giải vây giúp tôi.

Vì là học sinh chuyển trường, lớp học vốn không còn chỗ trống, nên chỉ có thể kê thêm hai bàn ở dãy cuối cho chúng tôi.

Hai anh em chúng tôi trở thành bạn cùng bàn ở trường, ngồi bên cửa sổ, vừa nghiêng đầu đã có thể nhìn thấy thân cây trụi lủi bên ngoài.

Người ngồi bàn trước là một bạn nữ, trước khi vào học, cô nàng thân thiện đưa thời khóa biểu cho chúng tôi, bảo chúng tôi chép lại. Bạn cùng bàn của cô ấy cũng rất tốt, đặc biệt hỏi chúng tôi có sách giáo khoa chưa.

Chúng tôi có sách giáo khoa rồi, trước khi bắt đầu đi học, bố đã đưa chúng tôi đến hiệu sách để mua trọn bộ sách giáo khoa.

Nhưng cuốn sách giáo khoa mà tôi lấy trong cặp ra là một cuốn sách cũ, trên trang tiêu đề viết tên chủ cũ của nó: Ngu Bách Lâm.