Mùa Đông Ở Berlin

Chương 34: Em ở bên anh một trăm năm được không? (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B17

Chúng tôi đang mạo hiểm trên vách núi đạo đức, biết rằng tất cả đều sai, nhưng không chịu dừng cương trước vách núi.

Có lẽ khi còn trẻ, ai cũng yêu đương mà chẳng quan tâm nhiều, chẳng lo lắng mấy. Đương nhiên, tôi không cổ xúy cho mối quan hệ như chúng tôi, nó thực sự quá nguy hiểm.

Nhưng chúng tôi tận hưởng sự nguy hiểm đó.

Ngọn đèn bàn đặt đầu giường Ngu Nam sáng lờ mờ, tôi kéo em lại hôn môi.

Ngoài cửa, giọng nói của các thành viên trong gia đình vang lên rõ ràng, giọng đàn ông, phụ nữ, thiếu niên, họ đang nói về những người đã gặp và những chuyện đã xảy ra hôm nay.

Đó là một thế giới bình thường, tươi sáng, hài hòa.

Trong cửa, tôi ôm hôn Ngu Nam nồng nhiệt, em đón nhận tình yêu của tôi một cách vụng về và ngây ngô, cả quá trình vẫn luôn run rẩy.

Đó là một thế giới đen tối, mờ ảo, hỗn loạn.

Hai thế giới ngăn cách bởi một cánh cửa, hoàn toàn tương phản.

Sau nụ hôn, tôi mỉm cười nói đùa với em: “Lúc hôn trông ngốc quá.”

Em đỏ mặt, mím môi nhìn tôi xấu hổ.

Em không nhìn tôi nữa mà nắm lấy tay tôi, nghịch ngón tay tôi.

Tôi móc tay em, giống như móc tay với đám bạn cùng chơi hồi còn nhỏ, tôi nói: “Móc tay treo cổ, không được thay đổi trong một trăm năm.”

Em nhìn tôi khó hiểu: “Gì cơ?”

“Em, ở bên anh một trăm năm.” Tôi nói, “Làm được không?”

Em cười gật đầu liên tục.

Trông giống bé ngốc thật, nhưng là bé ngốc đáng yêu.

Tôi đan chặt tay em, hỏi em có muốn ăn chút gì không.

Mẹ Ngu Nam nghe nói em không khỏe, sợ em ăn không ngon miệng nên đặc biệt nấu cháo rau củ.

Tôi e là món này hơi đạm bạc, sợ em không đủ no. Bởi vì tôi biết, nguyên nhân khiến em “không khỏe” là do tôi, chứ chẳng làm sao cả.

Nhưng tôi không thể nói ra điều đó, sợ để lộ mọi chuyện.

Ngu Nam quay lại nhìn cái bát kia, tôi bưng tới, đút cho em từng thìa một.

Em cười bảo: “Em tự ăn được mà, có ốm đau gì đâu.”

“Em bị ốm.” Tôi nói, “Em phải để anh trai mình chăm sóc.”

Ngu Nam cười rất vui, đôi mắt cong như vầng trăng non xinh đẹp nhất.

Thật ra, dù bây giờ chúng tôi nhìn nhau như thế này, nhưng cảm giác vẫn không chân thực.

Cách đây không lâu, tôi gần như sụp đổ tinh thần vì Ngu Nam là chàng trai xinh đẹp trong giấc mơ của mình, nhưng giờ đã yêu đương với em.

Chuyện này thật khó tin.

Có lẽ do tôi may mắn, có lẽ định mệnh của chúng tôi là sẽ thu hút nhau.

Có lẽ kiếp trước chúng tôi là người yêu của nhau, đã từng nắm tay nhau chết vì tình.

Nhưng dù thế nào, chúng tôi cũng yêu nhau.

Em ăn rất chậm, đôi mắt vẫn luôn nhìn tôi chăm chú.

Những lúc này, bỗng dưng tôi phát sầu vì mình không phải nhà thơ, không thể viết cho em những bài thơ tình cảm động được lưu truyền ngàn đời, phát sầu vì mình không phải họa sĩ, không thể vẽ dáng vẻ của em mà tôi yêu một cách sống động.

Những lúc này, đột nhiên tôi nghĩ, nếu thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tuyệt biết bao. Hoặc giống như trong phim, để chúng tôi liên tục lặp lại ngày hôm nay, để chúng tôi không cần phải lo lắng ngày mai sẽ ra sao.

Chúng tôi không cần tương lai, chỉ muốn cảm nhận tình yêu ngọt ngào pha chút đắng cay trong khoảnh khắc này.

Tôi nói: “Em là mối tình đầu của anh.”

Em cúi đầu mỉm cười, vành tai phiếm hồng, “Anh cũng là mối tình đầu của em.”

Có lẽ mối tình đầu là một trái đào mật màu hồng phấn, hoặc một trái táo xanh còn vương giọt sương mai.

Nhưng, mối tình đầu của chúng tôi lại là một bông hoa trong đầm lầy, cánh hoa nhuốm bẩn, chẳng biết lúc nào sẽ bị nuốt chửng.

Cháo trong bát đã hết, tôi hỏi em có muốn ăn thêm bát nữa không, em nắm tay tôi lắc đầu, nói muốn tôi ở lại với em thêm một lúc.

Tôi đặt bát xuống, nằm lên giường với em.

Em ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ, nằm trong vòng tay tôi, nhìn tôi mỉm cười.

Bỗng nhiên có người kéo cửa, sau đó tôi nghe Ngu Bắc nói bên ngoài: “Gì vậy? Sao lại khóa cửa?”