Mùa Đông Ở Berlin

Chương 35: Mộng xuân (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A18

Mỗi khi nằm với anh trên giường, chúng tôi như trốn vào Vườn địa đàng, nấp sau cây táo, tận hưởng niềm vui vụиɠ ŧяộʍ.

Nhưng tiếng gõ cửa bất ngờ của Tiểu Bắc ngay lập tức kéo tôi trở lại cuộc sống thực, căn phòng tối đen như mực, lòng bàn tay tôi đẫm mồ hôi.

Tôi hoảng sợ đắp chăn nằm im trên giường, anh vẫn bình tĩnh bước xuống giường.

Anh nhét góc chăn cho tôi rồi thì thầm bên tai: “Em giả vờ ngủ tiếp đi.”

Nói xong, anh khẽ hôn lên chóp tai tôi, chỗ đó mọc ra một bông hoa lông xù.

Tôi không biết tại sao hoa lại là lông xù*, nhưng tôi thấy rất dịu dàng, rất đáng yêu.

*Kiểu bông hoa có cánh dạng sợi li ti, nhìn tổng thể như cục bông xù.

Tôi trốn trên giường giả vờ ngủ, nghe anh bưng bát đi qua.

Tiếng mở cửa khiến tim tôi đập nhanh hơn, anh lạnh lùng nói với người bên ngoài: “Khóa cửa là để đề phòng em đấy.”

Giọng nói bất mãn và khó hiểu của Tiểu Bắc bị chặn bởi cánh cửa, họ đã ra ngoài hết rồi.

Tôi thoáng nghe thấy Tiểu Bắc nói: “Bớt ăn hϊếp anh tôi đi.”

Tôi ôm chăn mỉm cười, cảm thấy Tiểu Bắc chẳng biết gì vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Phòng ngủ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của bản thân, tôi tưởng tượng thứ mình ôm không phải chăn mà là anh.

Tôi nhấc một chân lên kẹp lấy chiếc chăn bông nặng nề, từ từ nhắm mắt lại, dụi mặt vào đó.

Có lẽ màn đêm thực sự thúc đẩy du͙© vọиɠ sinh sôi, tôi rất nhớ anh, dù mấy phút trước anh còn ôm tôi.

Không biết người khác có giống tôi không, thích một ai rồi, chỉ ước có thể bám lấy người ấy từng giây từng phút.

Tôi không hề buồn ngủ, chỉ có thể suy nghĩ lung tung đốt thời gian.

Nhưng những suy nghĩ miên man của tôi, nhân vật chính đều là anh.

Hai chân tôi càng kẹp càng chặt, tôi bắt đầu vô thức cọ xát, sau nhiều lần lặp lại, rốt cuộc tôi không nhịn được nữa. Tôi học theo cách anh vừa hôn mình, đầu lưỡi liếʍ loạn xạ trong khoang miệng.

Nhưng vẫn chưa đủ, tôi muốn nụ hôn của anh.

Rốt cuộc thì tìиɧ ɖu͙© được định nghĩa thế nào nhỉ?

Tôi nhận ra mình hoàn toàn không thể khống chế nó, mà bị nó kiểm soát triệt để.

Tìиɧ ɖu͙©.

Có lẽ nó chính là giả lập của anh, còn anh là thực thể của nó.

Nói cách khác, anh chính là tìиɧ ɖu͙© của tôi.

Ngón tay tôi lướt trên chăn, vờ như mình đang chạm vào da anh.

Môi tôi cọ lung tung vào chăn, vờ như mình đang hôn anh.

Điều này thật tội lỗi, nhưng tôi không dừng được.

Nếu có thể, có lẽ tôi phải nghiêm túc hỏi bản thân tại sao lại trở nên thế này. Nhưng tôi không thể phân tách nhân cách để tự hỏi mình, tôi đã hoàn toàn sa ngã.

Không, không nên gọi là sa ngã.

Tưởng tượng mình thân mật với người mình thích không thể gọi là sa ngã.

Mà gọi là đắm chìm.

Tôi đắm chìm trong tình yêu của anh và tôi, như người không biết bơi rơi xuống biển sâu.

Dù biết chắc chắn sẽ chết, nhưng tôi vẫn thấy rất hạnh phúc.

Hơn mười giờ, Tiểu Bắc về phòng ngủ trước.

Thực ra lúc đó tôi vẫn đang thức, nhưng không lên tiếng.

Nó rón rén lên giường, leo lên tầng trên, chẳng mấy đã phát ra tiếng thở đều đều. Tôi rất hiểu nó, nó đã ngủ say rồi.

Không lâu sau, anh cũng về, anh đóng kỹ cửa rồi đứng đó mỉm cười nhìn tôi.

Mặc dù Tiểu Bắc đã ngủ, nhưng chúng tôi không dám làm gì nhiều. Anh bước tới, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi tôi rồi về giường mình.

Tôi nhìn anh nằm xuống, anh cũng quay sang nhìn tôi.

Chúng tôi không hề buồn ngủ, có lẽ anh cũng đang khát khao tôi như tôi khát khao anh.

Tôi lấy một cuốn sổ nhỏ trên bàn, viết lên: Anh ơi, em muốn anh ôm em.”

Tôi đưa vở cho anh, anh đọc rồi mỉm cười, sau đó anh viết lên sổ.

Đến khi tôi lấy lại sổ, nhìn thấy câu trả lời phía trên, tôi chỉ thấy mình sắp bốc cháy.

Anh viết: Anh không chỉ muốn ôm em.