Mùa Đông Ở Berlin

Chương 33: Em ở bên anh một trăm năm được không? (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A17

Anh nói: “Bây giờ em chủ động hôn anh một cái, sau đó chúng mình phải đứng dậy dọn dẹp.”

Lúc anh nói câu này, đôi mắt nhìn tôi đầy ý cười, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi tôi và nói: “Không cho khóc nữa.”

Tôi thật sự rất thích anh.

Thích đôi mắt và cách anh nhìn tôi.

Thích cảm giác anh nhéo chóp mũi, nhẹ nhàng vuốt ve má và chạm vào tôi.

Thích anh, thích cơ thể anh, thích giọng nói của anh, thậm chí thích cả hơi thở của anh.

Khi thích anh, mọi thứ ở anh đều là tốt đẹp nhất, đều là điều tôi khát khao nhất.

Nếu có thể, thậm chí tôi muốn trở thành anh, vậy là tôi sẽ có thể ở bên anh mãi mãi.

Lúc ngẩng đầu hôn anh, tôi vẫn thấy mọi thứ không chân thực lắm.

Có lẽ là trong giấc mơ, bởi vì chỉ trong mơ tôi mới dám làm bậy như thế.

Vậy thì cứ chìm trong giấc mơ đi, cầu mong giấc mơ này đừng kết thúc, tôi không muốn rời xa anh.

Trước khi những người khác trong gia đình trở về, chúng tôi thu dọn phòng ngủ.

Tôi cất quần áo đi, thay đồ ngủ. Khi tôi đứng dậy, anh ôm tôi từ phía sau, đặt lên vai tôi một nụ hôn.

Anh nói: “Anh để lại dấu ấn cho em, chứng minh chúng ta không nằm mơ.”

Tôi biết anh muốn làm gì, trong khi tôi đang rất ngạc nhiên thì anh quay sang đứng trước mặt, cúi người xuống, mυ'ŧ ngực tôi.

Hành động đó khiến tôi rùng mình.

Sau đó anh đứng dậy nhìn tôi, mỉm cười mặc lại quần áo giúp tôi rồi nói: “Chút nữa em soi gương đi.”

Sau mười mấy phút, chúng tôi dọn sạch phòng ngủ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Anh kéo tôi vào toilet, cởi cúc áo ngủ của tôi, tôi nhìn thấy một vết đỏ ở nơi anh đã hôn lúc trước, trông như vết bầm.

Anh nói: “Có biết cái này là gì không?”

Ngón tay tôi nhẹ nhàng xoa lên đó.

“Đây gọi là dấu hôn.” Khi anh nói chuyện, bờ môi kề sát vành tai tôi, bỗng nhiên tôi thấy chân mình như nhũn ra.

“Giấu đi, đừng để ai nhìn thấy.” Anh đứng sau lưng, hai tay vòng ra trước cài cúc áo lại giúp tôi, “Ngày mai ngủ dậy nhìn lại mà xem, chắc chắn nó vẫn còn đó.”

Tôi nhìn anh trong gương, cảm giác trái tim sắp nhảy ra ngoài.

Tôi quay lại ôm anh, chợt nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ.

Tôi hoảng hốt, nhưng anh rất bình tĩnh, anh nói: “Em về phòng nằm giả vờ ngủ đi.”

Đây chính xác là những gì tôi định làm.

Tôi không thể tiêu hóa được những chuyện đã xảy ra hôm nay. Tôi sợ hãi, bối rối, nhất định sẽ để lộ sự thật.

Trước khi cánh cửa bên ngoài mở ra, tôi về phòng ngu, xốc chăn lên chui vào.

Tôi không ngủ được, lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Ngu Bắc và bố mẹ cùng vào nhà, có vẻ họ gặp nhau dưới lầu.

Tôi nghe bố hỏi tôi đang làm gì, anh đáp: “Tiểu Nam không khỏe, mới tắm rửa đi ngủ rồi.”

Sau đó, giọng bố tôi bị tiếng Ngu Bắc át đi, thằng nhóc chạy đến mở cửa phòng.

Nghĩ đến Ngu Bắc, tôi càng thấy tội lỗi hơn. Không biết tại sao, tôi thấy sợ hãi khi đối mặt với nó hơn cả bố mẹ.

Tôi chỉ có thể nhắm mắt lại, khuôn mặt gần như dựa sát vào tường, cố gắng giữ nhịp thở đều để không bị phát hiện sơ hở.

Tôi nghe anh đang nói ngoài cửa: “Em đừng quấy rầy em ấy, khó lắm mới ngủ được.”

Ngu Bắc lẩm bẩm gì đó, đi theo anh ra ngoài.

Chỉ còn mình tôi trong phòng ngủ, tôi thở phào một hơi.

Tôi trở mình nhìn giường của anh, nhìn chăn và gối của anh, như nhìn thấy cảnh tượng chúng tôi quấn lấy nhau trên giường anh cách đây không lâu.

Đó là lần đầu tiên tôi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm ai đó, rất xấu hổ, loại cảm giác xấu hổ đó giống như một cây dây leo màu đen nhuốm chất độc, chậm rãi leo lên từ dưới chân, dần dần quấn lấy tôi.

Ban đầu tôi hoảng hốt, sợ hãi, nhưng khi anh cũng bị cuốn lấy với tôi, như thể tìm thấy một người cùng chịu chết, bỗng nhiên tôi chẳng sợ nữa.

Tôi không khỏi mím môi, lặng lẽ chờ đợi.

Khoảng một tiếng sau, anh rón rén vào phòng.

Anh bưng cháo, đứng đó nhìn tôi mỉm cười.

Phòng ngủ rất tối, tôi bật đèn bàn, anh giơ tay “suỵt” với tôi rồi khóa cửa, đặt cháo xuống, lại gần hôn tôi như tôi mong đợi.