Mùa Đông Ở Berlin

Chương 32: Anh luôn ở đây (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B16

Ngu Nam nói: “Anh, em chọn anh.”

Móng tay em gần như ghim vào da tôi, tôi chẳng thấy đau gì cả, giống như khi em nhìn tôi, ngoài em ra, tôi không cảm thấy gì khác.

Tôi chỉ có thể cảm nhận em.

Ánh mắt của em.

Nước mắt của em.

Khóe miệng và giọng nói run run của em.

Em nói: “Anh ơi, em xin lỗi, rất xin lỗi, em muốn anh.”

Em bật khóc ôm chầm lấy tôi, nước mắt cọ lên tai tôi.

Tôi có thể cảm nhận được nỗi lo lắng và đau khổ của em, ban đầu tôi cũng giống em.

Nhưng có lẽ vì tôi mới là kẻ tồi tệ, nên khi em nói em muốn tôi, tôi chỉ thấy mừng thầm.

Tôi ôm chặt em vào lòng mà hôn, như hôn trái táo xanh, trái mơ đáng yêu và trái vải đã bóc vỏ của mình.

Em ngây ngô, trong vị chua còn mang chút ngọt ngào.

Da thịt chúng tôi kề sát nhau, không một mảnh vải.

Tôi hôn lên giọt nước mắt và mồ hôi của em, cố gắng hôn phai nỗi lo lắng và run sợ của em.

Một lúc lâu sau, ánh sáng trong phòng ngủ dần mờ đi, chúng tôi biết, chỉ chốc nữa sẽ có người về nhà.

Có thể là bố chung của chúng tôi, có thể là mẹ em, cũng có thể là Ngu Bắc, đứa em trai sống cùng phòng nhưng không hề nhận ra những chuyện đang xảy ra với chúng tôi.

Dù là ai về nhà, chúng tôi đều cần thời gian để ổn định cảm xúc, tuyệt đối không thể để lộ sự thật.

Tôi thử buông em ra, muốn giúp em bình tĩnh lại.

Nhưng Ngu Nam vẫn luôn ôm chặt tôi, cắn môi từ từ nhắm mắt lại, như sợ rằng nếu buông tay, tôi sẽ biến thành một làn khói bị thổi bay mất.

Tôi chỉ có thể dỗ dành em bằng những nụ hôn.

Trong buổi tối hôm nay, những ham muốn ích kỷ của tôi đã được thỏa mãn trọn vẹn.

Tôi chạm vào từng bộ phận trên cơ thể em, hôn lên mọi bộ phận tôi có thể chạm vào.

Em run rẩy trong vòng tay tôi, nhưng lại bảo tôi đừng dừng lại.

Cho đến khi trời tối hẳn, chúng tôi bị nuốt chửng trong bóng tối dày đặc, Ngu Nam nói: “Anh, em muốn làm chuyện đó với anh.”

Lúc nói câu này, giọng em rất nhẹ nhàng, nhẹ như chuỗi bông tuyết bay xuống từ trên trời.

Nhưng khi bông tuyết này rơi xuống trái tim tôi lại nặng ngàn cân, khiến tôi không thể thở được.

“Em nghiêm túc ư?”

Em ôm tôi, khẽ “dạ” một tiếng bên tai tôi.

Em nói: “Có đau không?”

“Có.” Chỉ còn một giây nữa, trái tim tôi sẽ xông ra khỏi cơ thể và hòa vào em, trái tim tôi đã hoàn toàn bị em nắm trong lòng bàn tay, “Em sợ à?”

Em im lặng rất lâu rồi mỉm cười.

Lúc em cười, khóe mắt vẫn ươn ướt, em di chuyển phần thân dưới, nói với tôi: “Phải làm thế nào đây?”

Em nói: “Em muốn anh, em sợ sau này không còn cơ hội nữa.”

Ngu Nam vẫn đang sợ, nhưng hai chúng tôi, có ai mà không sợ?

Tôi cũng sợ, sợ khi màn đêm qua đi, bình minh xuất hiện, Ngu Nam sẽ tỉnh lại từ giấc mơ, sau đó cảm thấy mọi chuyện quá phi lý, và em muốn sống một cuộc sống bình thường.

Tôi không chỉ sợ điều đó, mà còn sợ tương lai sau này.

Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, chẳng những không hướng tới tương lai mà còn sợ ngày mai.

Bỗng nhiên em trở nên kiên định: “Anh, chúng ta làm đi.”

Tôi chỉ có thể mỉm cười giả vờ thoải mái: “Đừng nghịch, bây giờ không được.”

Em cau mày, nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, tôi bèn giải thích: “Chúng ta chưa chuẩn bị gì, không làm được.”

Tôi vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối bời của em, nói: “Tin anh, anh luôn ở đây, chỉ cần em vẫn muốn anh, sau này chúng ta sẽ có cơ hội.”

Nụ hôn tôi rơi xuống chóp mũi em, thành kính thề: “Thật đấy, anh vẫn luôn ở đây.”